Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1735 : Thương nhân thời không (12)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: JyKim0: JyKim0



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tuy rằng Sơ Tranh nói không nghiêm trọng, nhưng vẫn tìm thuốc cho hắn thoa.



Bông vải tẩm rượu thuốc, vừa đụng vào một chút, Tịch Kính đã lập tức rụt về phía sau.



Sơ Tranh tóm người về: "Chịu đựng, chút đau ấy thấm vào đâu."



Tịch Kính không dám động nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.



Sơ Tranh chỉ dùng vài động tác thao xong thuốc cho hắn: "Tốt rồi. Lần sau cẩn thận chút."



Tịch Kính hàm hồ đồng ý một tiếng, Sơ Tranh kéo cái bàn lại, Tịch Kính theo bản năng muốn giúp đỡ, Sơ Tranh lại đè hắn lại.



"Đừng nhúc nhích."



Tịch Kính chớp chớp mắt: "Tôi không sao..."



"Bảo cậu đừng nhúc nhích." Chút nữa lại làm bản thân đụng vào đâu, cuối cùng người phiền phức không phải ta sao! Không thể để ta bớt lo được sao?!



Advertisement / Quảng cáo



Tịch Kính: "..."



Tịch Kính ngoan ngoãn ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh.



Sơ Tranh bày bữa sáng mới mang về ra: "Muốn ăn gì thì lấy cái đó, không thích thì nói với tôi, lần sau không mua nữa."



Một lúc lâu sau Sơ Tranh vẫn không nghe thấy âm thanh, cô quay đầu nhìn, Tịch Kính nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn, hốc mắt hơi đỏ lên.



Sơ Tranh: "..."



Làm gì làm gì!!



Sao lại khóc rồi!



Tịch Kính không tính là khóc, chỉ là hốc mắt hơi đỏ.



Sơ Tranh chịu đựng xúc động muốn oán hắn, hỏi hắn: "Sao thế?"



Tịch Kính nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, lập tức lắc đầu, mang theo chút giọng mũi trả lời: "Không..."



Trước kia sống cùng ông ngoại, hắn cần phải chăm sóc ông ngoại, có bao giờ đưỡ người ta chăm sóc như vậy đâu.



Cô...



Tịch Kính nắm chặt tay, cúi đầu xuống, ngồi lên trên ghế nhỏ.
"Vậy ăn cái này, anh ấy sẽ lại một lần nữa yêu tôi đúng không?"



"Đúng vậy."



Tâm trạng Phàn Lam hơi kích động, hỏi Sơ Tranh xong vấn đề cơ bản, rất nhanh rời đi.



Chờ Phàn Lam rời đi, Tịch Kính nhỏ giọng hỏi.



"Đồ vật cô cho cô ấy... Thật sự... Có thể làm cho người ta yêu cô ấy sao?"



"Ừ."



"..." Tịch Kính siết ngón tay mình: "Nhưng mà... Như vậy không công bằng, nếu người kia không thích cô ấy thì sao?"



"Tôi đã sắp..." Phải chết, làm gì có thời gian quản nó có công bằng không.



Tịch Kính nhìn cô, chờ cô nói câu kế tiếp.



"Thế giới này không có công bằng tuyệt đối." Sơ Tranh nói: "Nếu cô ta được lựa chọn, thì đó là may mắn của cô ta."



Advertisement / Quảng cáo



Mục tiêu lựa chọn cũng không phải do cô chọn.



Tịch Kính: "..."



Tịch Kính cúi đầu, nghịch đầu ngón tay một hồi lâu: "Vậy... Cô là người như thế nào?"



Vì sao có thể làm ra những chuyện này được?



Sơ Tranh còn tưởng Tịch Kính sẽ không hỏi vấn đề này.



Tịch Kính nghe tiếng bước chân Sơ Tranh đi về phía bên này, tiếp theo bên người mơ hồ có cảm giác áp bách: "Tôi là người như thế nào không quan trọng."



Tịch Kính khó hiểu: "Vậy cái gì quan trọng?"



Tịch Kính cảm giác bàn tay Sơ Tranh dừng trên đỉnh đầu mình, giọng nói của cô vang lên theo: "Cậu."



"... Tôi?" Tịch Kính kinh hoảng chỉ vào mình, biểu cảm trên mặt như hoài nghi mình nghe lầm.



"Ừ." Sơ Tranh cúi người xuống, nhìn thẳng vào Tịch Kính: "Cậu rất quan trọng với tôi."



"..."



Tịch Kính hơi mở miệng, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.



Gương mặt trong đáy mắt Tịch Kính dần dần phóng đại, hắn đột nhiên đứng dậy, hoảng loạn đi vòng qua bàn: "Tôi... Tôi đi toilet."



Tịch Kính nhanh như chớp chạy vào toilet, Sơ Tranh thất vọng nhìn rèm lay động.