Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1739 : Thương nhân thời không (16)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: Shu: shu231



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lúc Sơ Tranh mua xong bữa sáng trở về, Tịch Kính vẫn còn rúc ở trên giường.



Sơ Tranh bày bữa sáng ra xong, đi qua vén chăn của Tịch Kính lên.



"Dậy thôi nào."



Tịch Kính lúng túng đáp một tiếng, sắc đỏ bò lên trên mặt.



Lúc hắn xuống giường hơi lưỡng lự, liếc nhìn về phía Sơ Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua tôi có hành động gì kỳ quái không?"



Hỏi xong Tịch Kính vội cúi đầu xuống sát ngực.



"Không có."



"Thật sao?"



Sơ Tranh không hiểu, cô cân nhắc một lát, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn có hành động kì quái gì?" Nói ra, ta có thể thỏa mãn mi.



Tịch Kính vội vàng lắc đầu: "Không... Không có, không có là tốt rồi." Nói xong hắn dùng cả tay cả chân bò xuống giường, nhanh như chớp chạy đi rửa mặt.



Tịch Kính rửa mặt xong đi qua chuẩn bị ăn đồ ăn, Sơ Tranh lôi hắn lại: "Bây giờ phải làm gì?"Advertisement / Quảng cáo



"Ăn... Bữa sáng?" Tịch Kính cẩn thận trả lời.



"Cậu chắc chắn chứ?"



Tịch Kính cũng không chắc chắn lắm, giọng càng nhỏ hơn: "Vậy... Tôi còn cần làm gì?"



"Bữa sáng có phải do tôi mua không?"



"Ừ."



"Có phải cậu nên cảm ơn tôi không?"



Tịch Kính gật gật đầu: "Cảm ơn."



Sơ Tranh hơi nghiêng người qua: "Thể hiện một chút đi."



"Hả?"



Tịch Kính có chút mông lung, dường như một hồi lâu sau mới phản ứng lại, sắc đỏ trên mặt vừa rồi mới rửa đi lại bùm một cái lan lên mặt.



Ngón tay Sơ Tranh ôm lấy thắt lưng hắn, rõ ràng là nếu hắn không thể hiện sẽ không buông tha cho hắn.



Tịch Kính theo thói quen miết vạt áo, miết miết vài cái, tim đập "thình thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Cuối cùng Tịch Kính nhắm mắt lại, rất nhanh hôn một cái lên mặt Sơ Tranh.



"Được... Được rồi chứ?
"Hoan nghênh..."



Hai chữ phía sau nghẹn trong cổ họng, hắn ngây người nhìn người tiến vào.



Sơ Tranh đi đến quầy, liếc mắt nhìn cửa hàng trống không một cái: "Sao chỉ có mình cậu?"



"A..." Tịch Kính lấy lại tinh thần: "Bọn họ đều tan tầm trước rồi."



"Một mình cậu tăng ca?" Ông chủ kiểu gì vậy!!Sao có thể để nhóc con này tăng ca một mình, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ!



"Không... Không phải, ông chủ không bắt tôi tăng ca. Tôi... Tôi đang đợi cô." Tịch Kính nói đến câu sau, hai má ửng đỏ.



"Sao hôm nay cô đến sớm vậy?"



Sớm hơn bình thường hơn nửa tiếng.



"Vừa lúc đi ngang qua." Sơ Tranh nói: "Có thể tan tầm rồi à?"



Tịch Kính gật gật đầu.



"Vậy đi thôi."



Tịch Kính khẩn trương đi từ bên trong ra, chạy được một nửa lại quay lại, lấy phần bánh chocolate đã gói kĩ ra.Advertisement / Quảng cáo



-



Trên đường trở về, không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ cái gì, có vẻ như không tập trung lắm.



Tịch Kính ngắm cô vài lần, cô đều không có phản ứng gì.



Tịch Kính mím môi, cẩn thận vươn tay qua, nắm lấy ngón tay út của Sơ Tranh.



Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái, Tịch Kính giật mình, lập tức thu tay về.



Sơ Tranh nhanh chóng giữ chặt hắn: "Về sau muốn nắm tay tôi cũng không cần cẩn thận như vậy, tôi không để ý."



Hai tai Tịch Kính nháy mắt nóng bừng, hắn hàm hồ đáp một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất: "Vừa rồi cô đang suy nghĩ gì vậy?"



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh suy nghĩ thời gian của cô lại sắp hao hết rồi.



Mệt mỏi quá đi.



Hai ngày nay cô phát hiện, Ngụy Dập và cô đều có thể tiến vào không gian kia, chẳng qua khi Ngụy Dập đi vào, cô không vào được, mà khi cô vào, thì Ngụy Dập cũng không vào được.



Điều quan trọng nhất là...



Dường như Ngụy Dập bên kia mới có thể nhận được thông báo về mục tiêu.



Cái này giống như cuộc thi vậy, Ngụy Dập biết địa điểm cuộc thi, mà cô lại không biết, chỉ có thể thông qua Ngụy Dập đi đến địa điểm cuộc thi, cuối cùng ai có thể thi tốt, còn phải xem bản lĩnh của chính mình.



Thân là nhóc đáng thương yếu ớt bất lực thật quá khó khăn mà.