Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1764 : Phong Vũ Mãn Lâu (1)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: JyKim0: JyKim0 



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】



【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 35%. 】



-



"Lâu chủ, lâu chủ, ngài tỉnh lại đi!!"



Sơ Tranh bị lay tỉnh, mở mắt liền thấy một thanh niên, mặt mũi tràn đầy lo lắng lắc lắc cô.



"Làm gì, buông ra!" Sơ Tranh theo bản năng quát một tiếng.



Thanh niên sững sờ, chậm rãi buông Sơ Tranh ra, ánh mắt tràn đầy vẻ cổ quái.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh trấn định giơ một ngón tay lên: "Ra ngoài."



Thanh niên chớp mắt, một giây sau nhào tới gào lên: "Lâu chủ, bên ngoài lại có người đến đòi nợ, làm sao bây giờ!!!"



Sơ Tranh: "???"



Cái gì cơ?



Đòi nợ?



Cậu ta gọi thân thể này là gì? Lâu chủ? Lâu chủ gì mà xui xẻo như thế?



Sơ Tranh lơ ngơ, nhưng khí thế không thể thua, trấn định nghiêm mặt: "Ra ngoài."



Thanh niên: "..."



Thanh niên nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Lâu chủ, không phải ngài... Muốn bỏ lại chúng ta mà chạy trốn đó chứ?"



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh nhìn trái phải, nắm lấy đồ vật bên cạnh đập lên người thanh niên: "Cút ra ngoài!"



Thanh niên bị đập đến giơ chân, đại khái là thấy thần sắc của Sơ Tranh không đúng, rất quả quyết lựa chọn tránh đầu sóng ngọn gió trước.



-



Nguyên chủ họ Phong, lâu chủ đương nhiệm của Phong Mãn Lâu.
Nguyên chủ không thể nhìn người của Phong Mãn Lâu chết.



Nàng thay thế Thích Phái Nhi trở thành thánh nữ, mà Thích Phái Nhi thay thế vị trí của nàng, trở thành lâu chủ Phong Mãn Lâu.



Về sau nguyên chủ bị ép buộc thành hôn với người khác, chờ sau khi nàng sinh hạ con gái, thứ chờ đợi nàng chính là cái chết. Sau đó Thích Phái Nhi sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hạ độc nguyên chủ, chỉ cần làm cho tất cả mọi người tin rằng Thích Phái Nhi đã chết rồi, thì nàng ta sẽ không sao cả.



-



Sơ Tranh che ngực, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói.



Không phải là bởi vì kịch bản, là phản ứng của bản thân thân thể này.



Sơ Tranh đột nhiên có chút hoảng, hiện tại không phải nguyên chủ bị lừa về rồi chứ...



Không đúng không đúng, trước đó thanh niên kia còn gọi cô là lâu chủ, nói bên ngoài có người đến đòi nợ.



Chứng minh tuyến thời gian bây giờ còn chưa tới lúc Thích Phái Nhi phái người tìm đến cô.



Sơ Tranh hòa hoãn lại sự buồn nôn trong bụng, sửa sang lại kịch bản loạn thất bát tao kia.



Cuối cùng xác định bây giờ cô vẫn còn đang ở Phong Mãn Lâu.



Chính là lúc Phong Mãn Lâu bị đủ loại người đến đòi nợ, đến thời khắc mấu chốt sắp phá sản.



Không biết nguyên chủ ăn phải cái gì, bị tiêu chảy vài ngày, bây giờ Sơ Tranh vừa vặn tiếp nhận thân thể bệnh tật này.



Sao ta lại khổ như vậy!



Không thể tới sớm một chút hoặc là muộn một chút sao?!



Con chó điên Vương bát đản này tuyệt đối là cố ý chỉnh ta.



Sơ Tranh nằm đó quan sát xung quanh vài lần, kiến trúc cũng không tệ, chỉ là trong phòng trống rỗng.



Bây giờ Phong Mãn Lâu đã bán hết những thứ gì có thể bán, có lẽ chỉ còn lại cái xác rỗng.



Người của Phong Mãn Lâu ngược lại không một ai rời đi, dù sao đều có tình cảm đối với nơi này, nhưng... Mẹ nó những người này không đi, thì sẽ có nhiều miệng ăn hơn, nuôi không nổi nha.



Nguyên chủ đã mấy lần khuyên bọn họ rời đi, nhưng những người này đều biểu thị muốn cùng Phong Mãn Lâu đồng sinh cộng tử.



Lúc ấy nguyên chủ đại khái muốn đâm chết bọn họ.



Trước kia Phong Mãn Lâu có làm ăn buôn bán, về sau xuống dốc, những chỗ làm ăn kia cũng bị môn phái khác cướp mất, dần dần không còn thu nhập gì.



Bây giờ toàn bộ Phong Mãn Lâu đều là con non gào khóc đòi ăn, Sơ Tranh cảm thấy... Thế này không phải quá tốt sao!



Đáng tiếc Sơ Tranh nằm nửa ngày, Vương Giả vẫn không có chút động tĩnh nào.