Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1766 : Phong Vũ Mãn Lâu (3)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Lâu chủ, những người bên ngoài kia..."



Khê Nam vừa đi, sắc mặt của Tả hộ pháp liền nghiêm túc lên.



"Bọn họ thích đợi thì cứ đợi đi." Sơ Tranh thái độ thờ ơ.



"Nhưng cứ ở mãi ở đây cũng không phải cách..." Lông mày của Tả hộ pháp nhíu thành hình chữ Xuyên.



Lâu chủ tiền nhiệm khoanh tay đứng nhìn thì cũng thôi đi, bây giờ còn chọc ra nhiều nợ như thế, Tả hộ pháp cũng hận không thể thiên đao vạn quả Phong Hàn Nguyên.



Đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm được sao?!



Phong Mãn Lâu truyền thừa qua nhiều đời, nhưng chưa từng có ai như Phong Hàn Nguyên, toàn lâu từ trên xuống dưới không có ai không muốn đánh ông ta.



Vì sao không có người tạo phản?



Khi Phong Hàn Nguyên còn ở đây, giá trị vũ lực của ông ta rất cao, tất cả mọi người đánh không lại ông ta.



Khi Phong Hàn Nguyên không ở đây nữa, ông ta đã phá gần như sạch cả Phong Mãn Lâu, ngay cả lâu chúng cũng chẳng còn mấy người, địa vị trong giang hồ rớt xuống tận tầng chót, lâu nghèo đến mức chỉ có thể uống cháo loãng cầm hơi, lấy tới làm gì?



Nhận lấy cái lâu rách nát này, còn phải đón nhận một đống nợ nần loạn thất bát tao, trừ phi có người bị điên, nếu không thì ai lại vui lòng tạo phản chứ.



"Ngươi nói rất có đạo lý." Sơ Tranh đột nhiên đồng ý với lời Tả hộ pháp nói, bởi vì cô cảm thấy đám người bên ngoài có chút ồn ào: "Bằng không thì chúng ta ra ngoài giết bọn chúng?"



Trước kia nguyên chủ cũng tương đối láu cá, lời như vậy cũng không phải chưa từng nói.



Cho nên Tả hộ pháp cũng không hoài nghi.



Bà thấp giọng quát một tiếng: "Đừng làm càn, thanh danh của chúng ta trên giang hồ vốn đã không tốt, nếu như xảy ra chuyện gì thì về sau còn lăn lộn thế nào nữa?"



Sơ Tranh: "..."



Thế này rồi mà còn đòi lăn lộn? Lăn lộn cái gì chứ, sớm giải tán ai về nhà nấy, người nào tìm cha người nấy mới tương đối tốt.



Giết là không thể nào giết.



Dù sao Phong Mãn Lâu cũng không phải là tà môn ma đạo, bọn họ đường đường chính chính là danh môn chính phái... Danh môn chính phái nghèo túng.



Tả hộ pháp nhìn Sơ Tranh một chút, thở dài, cũng không nói thêm về vấn đề này nữa, mặt ủ mày chau đi nghĩ cách.



-



Một canh giờ sau.
Khê Nam không biết lâu chủ nhà mình lại muốn bày ra trò gì, nhưng cậu chính là trợ thủ nhỏ giúp lâu chủ bày trò, cho nên lúc này đương nhiên là kiên định không thay đổi đi giúp đỡ.



-



Đám đòi nợ kia bị đuổi mất cả nửa cái mạng, chờ tĩnh dưỡng tốt, chuẩn bị đến Phong Mãn Lâu đòi một lời giải thích.



Một đám người khí thế hung hăng giết tới Phong Mãn Lâu, kết quả phát hiện cửa lớn của Phong Mãn Lâu mở toang, đáy lòng mọi người hơi kinh hãi, đồng thời ngừng bước chân lại.



Lần nào bọn họ tới, cánh cửa lớn này cũng đều đóng chặt.



Hôm nay sao lại mở ra?



"Bảng hiệu của bọn họ sao lại biến mất rồi?"



Đám người ngửa đầu nhìn lên, tấm biển "Phong Mãn Lâu" treo ở trên cửa lớn không thấy đâu, toàn bộ môn đình đều lộ ra vẻ tiêu điều.



"Vào xem."



"Sẽ không làm ra chuyện gì đấy chứ?"



"..."



Mọi người nhìn hai bên một chút, cũng không dám tiến lên.



"Mẹ nó, thiếu nợ thì trả nợ, bọn họ còn dám làm gì chứ!" Có một hán tử đứng ra: "Lão tử đi vào trước xem xem!"



Đám người kính nể hán tử này, rất nhất trí lui lại một bước, giao chiến trường lại cho hắn ta.



Hán tử: "..."



Một đám nhát gan!



Hán tử hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến vào bên trong.



Đám người vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong, nhưng mà tận đến khi hán tử quay ra, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh kỳ quái gì.



Ngược lại là hán tử thần sắc cổ quái: "Bên trong không có ai."



"Có ý gì?" Bị người diệt khẩu!?



Đám người cùng nhau chen vào, tìm quanh từng ngóc ngách trong Phong Mãn Lâu một lần, nhưng đến một bóng người cũng không tìm thấy, tất nhiên đến một đồng tiền cũng không tìm được.



Có người phát hiện ra một tờ giấy, trên giấy có chữ viết, đám người lập tức cùng tiến tới xem.



—— Phong Hàn Nguyên nợ tiền thì tìm Phong Hàn Nguyên mà đòi, hắn vay tiền bằng bản lĩnh, các ngươi không đòi lại được thì là vấn đề của các ngươi, Phong Mãn Lâu không chịu trách nhiệm!