Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1774 : Phong Vũ Mãn Lâu (11)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: Yuuri: @Yuuri_Yy



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Không chỉ Sơ Tranh phát hiện ra Mãn Nguyệt có vấn đề, người phía dưới cũng phát hiện.



Có đôi khi hắn phản ứng không giống người bình thường, ví dụ như cố chấp muốn tìm Diêm Nha, mặc dù đối với bọn người Sơ Tranh không có bao nhiêu địch ý, nhưng cũng không chào đón bọn họ, đi vào một cái là đột nhiên nổi giận.



Lúc này Sơ Tranh mới nhớ tới chuyện bảo Vương bát đản đưa tư liệu cho cô.



Mãn Nguyệt là con thứ hai, là Nhị công tử của Mãn phủ, phía dưới còn có một muội muội.



Xếp ở giữa đại đa số thời điểm đều sẽ bị coi nhẹ, Mãn Nguyệt chính là như vậy, phía trên có đại ca thiên phú rất tốt, thu hết tất cả chú mục.



Ở dưới có một tiểu muội cực kì thông minh, làm người khác ưa thích.



Mãn Nguyệt bị kẹp ở vị trí xấu hổ này, hơn nữa... Lúc Mãn Nguyệt sinh ra bởi vì mẫu thân bị thương, dẫn đến từ nhỏ tính tình hắn đã không tốt lắm.



Nói tính tình không tốt lắm đã là lời nói khách khí rồi.



Nếu hung ác mà nói, thì chính là đầu óc có bệnh.



Bỗng nhiên không hiểu thấu nổi giận, cũng không muốn thân cận với người khác, đại đa số thời điểm đều âm u không được yêu thích.



Đương nhiên cũng sẽ không đi lấy lòng cha mẹ, một mình ở trong viện tử xa xôi trong phủ, ở bên hắn chỉ có Diêm Nha.



Cho nên vị Nhị thiếu gia này trong phủ giống như một người tàng hình, ngẫu nhiên mới có người nhớ tới.



Đại khái là bởi vì ở nơi hẻo lánh như vậy, lúc Mãn phủ xảy ra chuyện, Mãn Nguyệt được Diêm Nha dẫn đi trốn qua một kiếp.



Nhưng mà đối phương muốn chém tận giết tuyệt, phát hiện bọn họ bỏ chạy, thì vẫn luôn đuổi theo không bỏ.



Diêm Nha che chở Mãn Nguyệt, mãi cho đến cuối cùng vì bảo vệ hắn mà chết, Mãn Nguyệt nhìn thấy Diêm Nha chết ở trước mặt mình, bị kích thích, hắc hóa.



Tư duy Mãn Nguyệt cũng không phải là có vấn đề, chỉ là thỉnh thoảng hắn sẽ đột nhiên không khống chế được mình mà nổi giận.



Giống như trước đó xốc khay thức ăn mang đến cho hắn vậy.



Sơ Tranh bóp mi tâm, đây là bệnh gì chứ.



"Lâu chủ, lâu chủ!!!"



Một lâu chúng gọi như gọi hồn, từ đằng xa chạy như bay đến.



"Lâu chủ, tìm thấy Khê Nam công tử rồi."



"Mang về rồi?" Mục tiêu ra ngoài lần này cuối cùng cũng tìm được.



Vẻ mặt của lâu chúng cứng lại: "Vẫn chưa..."




Ổ thổ phỉ ở ngay gần núi Vô Cố, trên núi dễ thủ khó công, quan phủ phái người vây quét nhiều lần, nhưng đáng tiếc đều không thành công, ngược lại để cho ổ thổ phỉ này càng bành trướng ra.



Ngày hôm nay toàn bộ ổ thổ phỉ giăng đèn kết hoa, bởi vì con gái của thổ phỉ đầu lĩnh muốn lập gia đình.



Mà tân lang lúc này ——



Bị trói gô trong phòng.



Khê Nam theo Tân Vũ nói, một đường đi tìm đến đây, nửa đường gặp phải một cô nương, nói đã từng thấy qua đồ mà cậu nói.



Còn nói có thể dẫn cậu đi tìm.



Cô nương kia nhìn nhu thuận đáng yêu, dáng vẻ không có lực công kích, ăn mặc không có gì khác biệt so với người dân bình thường, Khê Nam lập tức tin.



Kết quả...



Kết quả chính là bị trói ở chỗ này.



Cô nương kia đâu phải người tốt lành gì, nàng ta chính là con gái của thổ phỉ đầu lĩnh.



Khê Nam khóc không ra nước mắt, hôm nay chắc cậu phải viết di chúc ở đây rồi.



Điều duy nhất đáng được ăn mừng đại khái chính là thiên kim tiểu thư của thổ phỉ này dáng vẻ không tính là xấu, thậm chí còn có chút ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng mà cho dù là như vậy, cậu cũng không thể nào tiếp nhận được!!



"Kẽo kẹt —— "



Cửa phòng bị người đẩy ra, Khê Nam ngước mắt nhìn sang, có mấy bà tử cầm hỉ phục đi từ bên ngoài vào.



"Công tử, thay y phục."



Khê Nam: "..."



Không!!!



Khê Nam bị trói, còn bị hạ độc, lúc này ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, chỉ có thể mặc cho mấy bà tử này mặc hỉ phục cho mình.



"A a a..." Miệng Khê Nam bị chặn lại, chỉ có thể kêu a a.



"Tướng mạo của tân lang thật đẹp."



"Nếu không thì sao tiểu thư có thể để ý đến chứ."



"A a a!!" Ta còn ở đây này!



Cuối cùng cũng có người để ý đến cậu: "Tiểu thư của chúng ta cũng không kém, tân lang quân cũng đừng bày ra vẻ mặt như đưa đám ấy nữa, về sau cố gắng chung sống với tiểu thư, sẽ không bạc đãi ngươi đâu."



Khê Nam: "..."



Người bị trói không phải ngươi, đứng đấy mà nói chuyện không đau eo!