Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1790 : Phong Vũ Mãn Lâu (27)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thiếu niên bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa sát ý ngập trời, chỉ nhìn một chút cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngạt thở.



Trước mắt thiếu niên đột nhiên tối sầm lại, tiếp đó trên môi truyền đến nhiệt độ không thuộc về hắn.



Thiếu niên đầu tiên là cứng đờ, sau đó sát ý trong mắt rút đi như thủy triều, hắn an tĩnh mở to mắt, không có phản ứng gì.



Sơ Tranh giơ tay bao trùm lên mắt hắn, lông mi thiếu niên cọ vào lòng bàn tay, giống như một chiếc bàn chải nhỏ mềm mịn, lướt qua tâ, hồ, kích thích tầng tầng gợn sóng.



-



Sắc mặt thiếu niên nhuộm lên màu đỏ ửng, nhưng biểu tình vẫn là dáng vẻ như lúc ban đầu, làm cho người ta có chút không thoải mái.



"Mơ thấy ác mộng?" Sơ Tranh thấp giọng hỏi.



Thiếu niên nhìn chằm chằm cô: "Tại sao ngươi lại ở đây?"



"Ghé thăm ngươi một chút."



"..." Ánh mắt Mãn Nguyệt khẽ chuyển, cánh môi đỏ khẽ mở: "Ngươi vừa làm gì với ta?"



"Hôn ngươi."



"Vì sao lại hôn ta?"



"Thích ngươi mới hôn ngươi, nếu không thì tại sao lại hôn ngươi." Sơ Tranh nói rất đương nhiên.



Thiếu niên đột nhiên giơ tay đẩy cô, không có dấu hiệu báo trước nào bộc phát: "Xuống dưới, cút!"



Sơ Tranh vốn đang ngồi bên mép giường, bị thiếu niên đẩy như vậy, trực tiếp té xuống, xém chút đụng đổ đồ vật bên cạnh.



Sơ Tranh: "..."



Ta muốn chơi chết hắn!!



【 Bình tĩnh nào, thẻ người tốt của cô đấy! 】 Vương Giả khuyên Sơ Tranh.



Sơ Tranh chịu đựng nộ khí, đứng dậy, sửa sang lại quần áo, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Ngươi nhất định muốn ta cút?"



"Cút." Thiếu niên cắn răng, giống như gạt ra một chữ từ trong hàm răng.



Cút thì cút!



Ai mà thèm hầu hạ ngươi chứ!




Sơ Tranh kịp phản ứng, hắn nói chắc là khi Mãn gia bị giết.



Lúc ấy hắn thật sự ở đó...



Lúc ban đầu Sơ Tranh cho là hắn trở thành như thế này là bởi vì trận đồ sát kia.



Nhưng về sau tìm hiểu kỹ thì rõ ràng không phải, hắn không có cảm giác gì với trận đồ sát kia.



"Chàng muốn báo thù sao?"



"Báo thù?" Ngữ điệu của thiếu niên cổ quái, trên gương mặt từ trước đến nay không có biểu tình gì, lúc này lại tươi cười: "Ta đã báo thù rồi."



Bình thường thiếu niên vốn đã rất đẹp, lúc này cười lên, càng thêm kinh diễm hơn, nhưng mà... Nụ cười kia nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.



Đáy lòng Sơ Tranh hơi nhảy dựng một cái.



Nụ cười của thiếu niên chỉ chợt lóe lên, phảng phất như là ảo giác của Sơ Tranh, hắn chui vào trong ngực Sơ Tranh, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ép buộc mình ngủ mất.



Sơ Tranh nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ của thiếu niên, đáy lòng lại trĩu nặng.



Mãn phủ đã mất, một người sống cũng không còn, trước đó Sơ Tranh từng cho người đi điều tra, nhưng đáng tiếc đều không có kết quả gì.



Chỉ biết Mãn Nguyệt là Nhị công tử không được sủng ái lắm trong phủ, người bên ngoài đối với vị Nhị công tử này cũng biết rất ít.



Mà vị Đại công tử Mãn Nghệ kia, là thiếu niên thiên tài mà cơ hồ mọi người đều biết, nghe nói tuổi còn trẻ đã tự chế tạo võ học, rất có thể trở thành một tông sư.



Con gái út của Mãn gia cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn lấy nàng.



Theo thời gian Mãn phủ diệt vong, chuyện liên quan tới vị Nhị công tử này, cũng giống như đã vĩnh viễn mai táng trong tòa phủ đệ kia.



Không!



Còn một người biết.



Người tên Diêm Nha vẫn được thiếu niên luôn luôn nhớ thương kia.



Xem ra cần phải mau chóng tìm được hắn ta, mới có thể biết rốt cuộc Mãn Nguyệt đã từng xảy ra những chuyện gì.



Sơ Tranh cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực một chút.



Đều là chuyện gì thế này...



Sơ Tranh ôm lấy hắn nằm xuống, cũng không biết là thiếu niên vô ý, hay là cố ý, cả người đều dính sát vào, rất ngoan ngoãn cọ cọ cô, đổi một tư thế thoải mái hơn.



Sơ Tranh: "..." Mẹ! Muốn mạng mà!