Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1812 : Ngôi sao của ngày mai (14)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh: "..."



Ảnh đế ngày xưa thế mà lại không rửa chân!!



Dường như Cố Ngự có thể nhìn ra câu nói này từ trên mặt Sơ Tranh, biểu cảm biến đổi, gọi điện thoại gọi vệ sĩ của mình vào.



Vệ sĩ vào giúp Cố Ngự thu thập xong hết thảy, rất nhanh lui ra khỏi phòng, Sơ Tranh cũng đúng lúc tắm rửa xong ra.



Bởi vì không có quần áo cho cô mặc, cho nên cô chỉ bọc áo choàng tắm.



"Cô mặc cái gì thế hả?"



Cố Ngự dựa vào giường đọc sách, thấy Sơ Tranh ra, đôi mắt lập tức nhíu lại, trong mắt lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm.



"Áo choàng tắm."



"Của ai?"



"Của anh." Sơ Tranh không hiểu thấu: "Đây là phòng anh, chẳng lẽ còn có thể có tôi sao?" Có phải bị đần rồi không.



Cố Ngự trầm mặt: "Ai cho cô mặc!"



"... Vậy tôi cởi ra?" Sơ Tranh nói xong liền túm dây lưng.



Cố Ngự vội vàng dời ánh mắt, cứng rắn phun ra hai chữ: "Mặc đi."



Sơ Tranh ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh lau tóc.



Cố Ngự tập trung lực chú ý lên trên sách, nhưng cuối cùng vẫn bị người bên cạnh quấy rầy, nhất cử nhất động của cô, dường như cũng có thể tác động đến thần kinh của hắn.



Trợ lý bên cạnh Cố Ngự đều là nam, trừ quay phim, đã có bao giờ hắn ở cách một cô gái gần thế này đâu.



Bây giờ hắn cảm thấy có chút ngạt thở... Làm cho hắn rất khó chịu.



Ánh sáng trong phòng sao lại tối thế chứ?



Cố Ngự giơ tay bật toàn bộ đèn bên cạnh lên, nguồn sáng sáng lên, người bên kia càng thêm rõ ràng hơn.



Cố Ngự cạch cạch tắt đèn đi.



"Anh nổi điên làm gì?" Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.



Cố Ngự không để ý tới cô, mặt âm trầm lật sách trên tay.



Sơ Tranh: "..."



Bệnh tâm thần.




Bà ta gửi tin nhắn hai ba ngày, con ranh chết tiệt kia vậy mà vẫn dám không xuất hiện.



Người kia co rúm lại: "Tới... Tới rồi."



"Ở đâu rồi?" Hôm nay bà ta nhất định phải giáo dục con ranh này thật tốt, cũng dám chơi trò mất tích với bà ta, cô cũng không nghĩ xem, hợp đồng vẫn còn ở công ty đấy.



Người kia chỉ chỉ văn phòng của lão tổng.



"Bên trong... Bên trong."



Lưu Xuân Hoa nhíu mày, sao lại chạy vào trong đó rồi? Chẳng lẽ lại bị lão tổng trông thấy bộ dáng bây giờ của cô rồi?



Lão tổng là một tên háo sắc, trong công ty có ai mà không biết.



Người có chút tư sắc trong công ty, muốn trèo lên trên, đều từng bị lão già này quấy rối, không vui thì trực tiếp đè ép không cho tài nguyên nữa.



Nghệ sĩ vốn chính là dùng tuổi trẻ để kiếm cơm, hợp đồng của bọn họ cơ bản đều cất bước từ 10 năm, chuyện đè ép không cho tài nguyên này, ai có thể chịu được?



Đương nhiên lão già này cũng sẽ không thật sự động vào bọn họ, dù sao ai cũng biết, chưa từng bị dùng qua mới đáng tiền, mang ra ngoài, sẽ đổi được lợi ích lớn hơn nữa.



Cho nên cùng lắm thì bị làm buồn nôn, ăn chút đậu hũ mà thôi.



Lưu Xuân Hoa cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong văn phòng.



"Tôn tổng."



"Vào đi."



Giọng nói của Tôn tổng có chút là lạ, Lưu Xuân Hoa hơi nghi ngờ, bị cảm, hay là...



Lưu Xuân Hoa đẩy cửa đi vào, kết quả thứ trông thấy cũng không phải hình ảnh giới hạn độ tuổi gì đó, mà là Tôn tổng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, quần áo trên người lộn xộn, giống như từng bị đánh.



Mà trên ghế của Tôn tổng, một cô gái đang nhàm chán xoay tới xoay lui, thấy bà ta tiến vào, ghế xoay bỗng nhiên ngừng lại.



Cô gái trên ghế xoay liếc mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh như băng không có nửa phần chập trùng.



"Cô..."



Lưu Xuân Hoa chỉ vào Sơ Tranh, khiếp sợ không thôi.



Vì sao cô lại ngồi ở chỗ đó? Tôn tổng ngồi xổm trên mặt đất làm gì?



"Lưu Xuân Hoa, cô làm gì thế hả!" Tôn tổng thấy Lưu Xuân Hoa tới, lập tức bộc phát: "Mau xin lỗi Tần tiểu thư!"



Lưu Xuân Hoa phiền nhất là người khác gọi cái tên này của bà ta, nhưng người trước mặt này là Tôn tổng, bà ta chỉ có thể nhịn,



"Tôn tổng, ngài đang nói gì vậy, cô ta..."



"Cô ta cái gì mà cô ta." Tôn tổng giận dữ mắng: "Tần tiểu thư là ai mà cô cũng dám sắp xếp tiệc rượu như thế cho cô ấy, tôi thấy cô ăn gan hùm mật gấu rồi!"