Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1826 : Ngôi sao của ngày mai (28)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cố tiên sinh, cần tôi đưa anh lên không?" Ăn xong, Sơ Tranh hảo tâm hỏi thăm thẻ của cô.



Cố Ngự lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."



"Thật sự không cần sao?" Ta có thể nha.



"Không cần."



Cố Ngự chuyển xe lăn đi về phương hướng thang máy, kết quả ấn nửa ngày thang máy cũng không có phản ứng, Sơ Tranh chậm rãi đi tới: "Cố tiên sinh, có cần giúp một tay không?"



Cố Ngự: "..."



Một cái thang máy nát cũng đối nghịch với hắn.



Cố Ngự bực bội dùng sức ấn mấy lần, sau khi thang máy không có bất kỳ phản ứng gì, hắn chuyển xe lăn đến cầu thang, Sơ Tranh hai tay đút túi, đi theo phía sau.



Vốn cho rằng có thế nào Cố Ngự cũng phải xin mình giúp đỡ, ai biết Cố thiếu gia hai tay khẽ chống xe lăn, tự mình đứng lên.



"!!!" Tình huống thế nào đây! Sao anh lại đứng lên rồi!!"Chân của anh..."



Cố Ngự vịn vào tay vịn cầu thang, đi lên, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Tần tiểu thư giật mình như thế làm gì?"



Hắn chưa từng nói chân hắn không thể đứng lên nữa.



Chỉ là cần thời gian khôi phục mà thôi...



Sơ Tranh nhìn chằm chằm chân hắn: "Chân của anh không sao nữa?"



"Tần tiểu thư rất hi vọng chân của tôi có sao à?"



"..." Đây không phải là vấn đề cô hi vọng hay không hi vọng mà? Một người vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cho là nửa đời sau cũng chỉ có thể vượt qua trên xe lăn, đột nhiên đứng dậy được, chuyện này mẹ nó rất kinh hãi đó!



Sơ Tranh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Không sao là tốt rồi."



Đuôi lông mày Cố Ngự khẽ nâng: "Nhìn cô có vẻ rất thất vọng."



Sơ Tranh: "..." Có rõ ràng như vậy sao?



Sơ Tranh lập tức kéo căng khuôn mặt nhỏ đến càng thêm nghiêm túc, thề thốt phủ nhận: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."



"Hi vọng là tôi suy nghĩ nhiều." Cố Ngự cảm giác mình không thể đứng quá lâu, cũng không muốn yếu thế trước mặt Sơ Tranh, cho nên hắn quay người tiếp tục đi lên lầu, lưng thẳng tắp, tận lực mỗi một bước đều đi được bình thường.
Cố Ngự dời ánh mắt, lấy một quyển sách ở bên cạnh sang xem, dưới đáy lòng khuyên bảo mình xem Sơ Tranh như thầy massage, nhưng mà cảm giác kia luôn luôn không giống.



Mùi hương trên người cô, nhất cử nhất động của cô, cũng có thể làm cho hắn liếc mắt.



Hắn mới không phải chú ý đến cô, hắn là sợ người phụ nữ này làm gì với chân của mình!



Đúng!



Nhất định là như vậy!



Cố Ngự tìm cho mình một lý do, lập tức yên tâm thoải mái hơn.



-



Bộ phim thanh xuân mà trước đó Sơ Tranh diễn đang chiếu, đã chiếu được không ít, vai diễn của Sơ Tranh vừa vặn ra sân.



Không biết sao mà Cố Ngự lại thấy được, khi Sơ Tranh đi ngang qua phòng khách, người đàn ông cố ý mở bộ phim kia lên: "Tần tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."



"Hỏi." Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.



Cố Ngự chỉ vào cô gái trang điểm đậm, hoàn toàn không phù hợp với phim thanh xuân trên TV: "Vì sao cô lại phải trang điểm thành bộ dạng quỷ quái này?"



Gương mặt kia của cô tuyệt đối được cho là tuyệt sắc trong vòng giải trí, muốn thì đi làm bình hoa là được, kết quả lại khăng khăng phải giày vò mình thành bộ dạng quỷ quái này.



Sơ Tranh nhìn về phía TV, lập tức cảm thấy đau dạ dày, con lợn nguyên chủ này!!



"Tuổi nhỏ không hiểu chuyện." Sơ Tranh tùy tiện bịa chuyện một câu lấp liếm cho qua, từ từ lên lầu.



Cố Ngự: "..."



Cố Ngự nhìn chằm chằm người trên TV, người ở trong đó... Luôn cảm thấy không giống như người bây giờ.



-



Chính Sơ Tranh cũng không biết bộ phim trước đó mình đóng đã phát sóng, lên lầu lấy điện thoại di động ra xem thử, quả nhiên cô đã bị mắng đến máu chó ngập đầu.



Sau đó Sơ Tranh liền phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị, đám người này mặc dù mắng cô, nhưng mắng cũng không phải quá khó nghe, nếu như có người qua đường nào chạy vào mắng, thì sẽ bị hợp lực tấn công.



Sơ Tranh nhìn một lúc lâu, tổng kết ra một kết luận: Fan của Cố Ngự.



Bọn họ có thể mắng, bọn họ mắng là vì làm cho cô tiến bộ, làm cho cô càng nhanh chóng đi đến đỉnh cao đời người, sánh vai cùng Cố Ngự.



Nhưng người khác không thể mắng, siêu bao che khuyết điểm!