Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1829 : Ngôi sao của ngày mai (31)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trong phim, Sơ Tranh diễn xuất theo bản sắc vốn có, có không ít người qua đường bị cô thu hút thành fan.



Fan của Cố Ngự... Một lời khó nói hết, Sơ Tranh hoàn toàn không muốn nhìn thấy bọn họ.



Theo thời gian bộ phim này hot lên, hoạt động Sơ Tranh cần tham gia cũng càng ngày càng nhiều, gần như không hề trở lại biệt thự.



"Tiên sinh, ngày hôm nay ngài còn chưa rèn luyện..."



Quản gia đi từ bên ngoài vào, Cố Ngự lập tức úp máy tính bảng lên mặt bàn, nhưng đáng tiếc tiếng chưa tắt, Cố Ngự lại luống cuống tay chân đi tắt tiếng.



Quản gia: "..."



Tôi đã nghe thấy rồi, ngài đang xem phim của Tần tiểu thư.



Quản gia cười không nói nhìn Cố Ngự, vẻ mặt Cố Ngự hơi cứng đờ, tắt máy tính bảng đi, lạnh mặt nói: "Tôi biết rồi..."



"Vậy ngài mau rèn luyện đi, nếu không lát nữa lão phu nhân lại gọi điện thoại tới hỏi đấy." Quản gia nhắc nhở Cố Ngự rằng Cố lão phu nhân ngày nào cũng sẽ kiểm tra.



"Ừ."



Sau khi quản gia rời khỏi đây, Cố Ngự lập tức đập một cái lên máy tính bảng, cuối cùng vẫn chưa hết giận, ném nó vào trong ngăn kéo.



Cố Ngự thay một bộ quần áo xuống lầu.



Cửa lớn của biệt thự bị đẩy ra, vali hành lý lướt qua mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ, có người phản quang đi tới.



Đôi mắt Cố Ngự nhíu lại, cô về rồi.



Cố Ngự vừa nghĩ như thế, liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện: "Chị, vì sao em không thể?"



Chị?



Đi ra ngoài một chuyến, sao lại lừa gạt trẻ con bên ngoài rồi?



Sơ Tranh dùng chân đá vali hành lý vào, ấn lấy cửa, không cho người bên ngoài vào: "Em về hỏi cha mẹ em đi."



"Chị, chị cho em vào đi..."



"Vào cái gì, về nhà em đi."



"Chị..." Tần Sơ Chiêu chui vào được nửa người, liếc thấy Cố Ngự đứng trên bậc thang, lập tức giơ tay chào hỏi: "Anh rể, anh rể..."



Cố Ngự: "..."



Đứa bé trai của Tần gia kia.
"Có việc?"



"Ở đây có mấy kịch bản, cô chọn xem." Cố Ngự đưa văn kiện cho cô: "Cô có nhân vật nào muốn nhận cũng có thể nói, tôi giúp cô."



Sơ Tranh nhíu mày: "Anh muốn giúp tôi đi cửa sau?"



"Vậy cô có đi không?" Cố Ngự quyết định nếu cô nói không đi, thì sẽ dùng văn kiện đập vào mặt cô.



"Đi chứ." Sơ Tranh không cho Cố Ngự cơ hội động thủ, nhận lấy văn kiện mở ra: "Không phải anh không đi làm nữa sao, sao vẫn có kịch bản?"



"Còn nhiều người muốn mời tôi quay phim." Cố Ngự hừ lạnh một tiếng: "Mấy kịch bản tính là gì."



Sơ Tranh: "..."



Người đại diện ở một bên khác của thành thị nơi xa: "..." Cậu sờ vào lương tâm của cậu rồi hẵng nói!



-



Sơ Tranh xem kỹ mấy kịch bản Cố Ngự cho cô, chỉ nhìn từ kịch bản mà nói, tuyệt đối sẽ rất đáng xem.



Kịch bản tốt cỡ này, chắc chỉ có vị đại lão như Cố Ngự mới có thể lấy được.



Sơ Tranh chọn lấy một nhân vật trong đó, Cố Ngự xem xong, lập tức nhíu mày: "Nhân vật này là nhân vật phản diện. Vai diễn này đã có người phù hợp hơn cô, cô chọn vai này làm gì?"



Kịch bản Cố Ngự cho, đều có nhân vật thích hợp với Sơ Tranh, phần diễn nhiều nhất là nữ chính, nữ hai nữ ba cũng có.



Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại chọn một nhân vật phản diện, có xứng đáng với việc hắn phí hết tâm tư chọn nhiều kịch bản như thế không hả?



Cố Ngự có một loại cảm giác cho cô một đống châu ngọc, nhưng cô lại nhìn trúng mâm đựng châu ngọc.



"Tôi thích nhân vật này." Sơ Tranh nói.



Cố Ngự muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại nếu mình nói nhiều như thế thì sẽ lộ vẻ quá quan tâm cô.



Những gì hắn có thể làm đều đã làm, chính cô muốn chọn như vậy, vậy thì không trách hắn được.



"Tùy cô."



Cố Ngự hầm hừ lên lầu, gọi điện thoại cho người đại diện của hắn.



"Giữ giúp tôi một vai diễn."



Người đại diện kinh ngạc: "Thân thể cậu ổn rồi à? Cậu muốn nhận phim sao?"



"Không phải tôi."



"Hả?"