Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1849 : Mê thất hoang dã (6)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khỉ trắng có số lượng khổng lồ, trên thân không ít người đều bị thương.



Tất cả mọi người bị làm cho trở tay không kịp, luống cuống trận cước, đối diện với mấy con khỉ trắng này, rơi vào thế hạ phong.



Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều, tới một con đạp một con, đến một đôi đạp một đôi.



Khỉ trắng thấy thế, có lẽ cảm thấy mục tiêu này quá hung tàn, đánh không thắng nổi, thông minh thay đổi vị trí mục tiêu.



Tạ Ninh Phong và Lê Điềm bị khỉ trắng bao vậy, Tạ Ninh Phong che chở Lê Điềm, khó tránh khỏi bị thương.



"Chạy mau!" Giọng nói của anh Cao từ phía trước truyền đến: "Bọn nó đông lắm."



Tạ Ninh Phong che chở Lê Điềm chạy về phía đội ngũ phía trước, móng vuốt của khỉ trắng chào hỏi tới, Tạ Ninh Phong giơ tay ngăn cản, kết quả ba lô bị khỉ trắng túm xuống.



"Trang bị!" Tạ Ninh Phong kinh hô một tiếng.



"Đi mau!" Lê Điềm kéo Tạ Ninh Phong chạy, hơi đâu mà quan tâm trang bị gì nữa.



-



Một đám người phi nước đại trong cỏ hoang, khỉ trắng đằng sau thỉnh thoảng luồn lên, nhìn từ đằng xa, hình ảnh tuyệt đối rất chấn động.



Không biết đám người chạy bao lâu, âm thanh truy đuổi đằng sau dừng lại.



"Hình như bọn nó không đuổi theo nữa."



"Không được không được, tôi chạy không nổi nữa rồi."



Đám người dừng lại, đằng sau chỉ có tiếng gió.



Xác định khỉ trắng không đuổi theo nữa, đám người thở phào, có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở.



Những con khỉ kia mẹ nó quá kinh khủng.



Quần áo đều gần như bị cào nát, một móng vuốt cào xuống toàn là máu.



"Những con khỉ chết tiệt kia từ đâu chạy tới vậy?" Tiểu Khâu che lấy cánh tay bị cào: "Chú Dân, chú biết không?"



"Tôi không biết." Chú Dân lắc đầu.



Anh Cao nhíu mày, cất giọng hỏi: "Mọi người đều không sao chứ?"



"Balo của tôi bị cướp."



"Tôi cũng bị cướp mất một cái túi."



Bị thương đều là chút vết thương nhỏ, balo bị cướp mấy cái, có là túi nhỏ, có là mất toàn bộ túi.



"Chỉnh lý lại trang bị còn lại đi."




Anh Cao nhiều lần ăn quả đắng, cuối cùng đành phải từ bỏ.



Ngay sau khi anh Cao rời đi không đến một phút đồng hồ, suối nước bên kia truyền đến một tiếng hét thảm.



Tiểu Khâu đang chạy lên bờ, thân thể lảo đảo ngã trên bờ, dùng cả tay chân leo lên, đồng thời hét lên với người trong suối: "Mau rời khỏi nước!!"



Người đứng trong suối cũng hơi ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện gì.



Nhưng rất nhanh đám người liền kịp phản ứng, mặc kệ nguyên nhân gì, rời khỏi nước trước rồi nói.



Đám người dồn dập lên bờ.



"Sao thế?"



"Xảy ra chuyện gì."



Mọi người tới gần Tiểu Khâu, có người liếc thấy toàn bộ chân Tiểu Khâu đều sưng lên, mà dáng vẻ của Tiểu Khâu rất khó chịu.



Anh Cao chen vào đám người, ngồi xổm người xuống kiểm tra chân Tiểu Khâu: "Xảy ra chuyện gì?"



Tiểu Khâu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "Không biết, chỉ cảm thấy bị thứ gì đâm một cái, sau đó chân không có cảm giác gì nữa."



Sau khi đi lên chính là thế này.



Anh Cao tìm được một điểm đỏ ở nơi Tiểu Khâu cảm giác được bị đâm.



"Chú Dân, chú Dân!"



"Đây."



Chú Dân ôm một đống trái cây trở về, nghe thấy có người gọi, lập tức chạy tới: "Sao vậy, sao vậy?"



"Mau xem Tiểu Khâu. Không biết cậu ấy bị thứ gì đâm một cái ở trong nước, sau đó biến thành bộ dáng này."



Chú Dân xích lại gần nhìn một chút, vẻ mặt khó xử: "Chuyện này... Tôi cũng không biết."



Chú Dân là một người hái thuốc, có thể kiểm tra một chút vết thương đơn giản, cũng biết được một chút độc vật, nhưng loại tình huống này ông ta chưa từng thấy bao giờ.



Lê Điềm ôm cánh tay Tạ Ninh Phong, đứng cùng Lam Thần ở bên ngoài, không đi qua, thấp giọng thảo luận.



"Trong nước có thứ gì? Vừa rồi các anh có nhìn thấy gì không?"



"Không chú ý, không biết..."



"Có phải là rắn nước không?"



"Vết thương do rắn cắn không giống như vậy."



"Lần này quá nguy hiểm rồi..."



Đầu tiên là con khỉ không hiểu nổi, bây giờ lại không hiểu thấu bị thứ gì cắn.