Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1855 : Mê thất hoang dã (12)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cũng có thể." Lam Thần trầm ngâm một lát: "Chúng ta cứ nhìn kỹ đã rồi hẵng nói."



"Anh Thần... Tôi cảm thấy không đúng lắm, chúng ta có nên quay về không." Tạ Ninh Phong cẩn thận đề nghị.



Lam Thần nhíu mày: "Cho dù chúng ta muốn đi, thì cũng không thể cứ vậy mà đi được? Không phải cậu không nhìn thấy, đoạn đường này nguy hiểm tới cỡ nào chứ."



Hướng dẫn viên du lịch cũng chỉ có một.



Đám anh Cao không đi, hướng dẫn viên du lịch đi theo ai?



Chỉ dựa vào chính bọn họ, thì có thể ra khỏi ngọn núi nhìn chỗ nào cũng giống nhau này không?



Lê Điềm và Tạ Ninh Phong liếc nhau, riêng phần mình thở dài.



Lê Điềm bỗng nhiên vẫy tay gọi bọn họ, thấp giọng hỏi: "Này, các anh nói Liễu Sơ Tranh... Đi đâu rồi?"



-



Lúc này Sơ Tranh đang đánh nhau với người ta.



Cô từ phía trên kia xuống, lập tức bị người tập kích, công phu quyền cước của đối phương khá là quái dị, lặng yên không tiếng động như một u linh.



Vất vả lắm Sơ Tranh mới nhấn được người vào trong bùn.



Lúc này sương mù tản đi rất nhiều rồi, Sơ Tranh đã có thể thấy rõ người mình nhấn.



Đối phương mặc trang phục của những năm 70, 80, tóc hơi dài, chỉ nhìn như vậy, hoàn toàn giống như đi nhầm thời đại vậy.



Ánh mắt Sơ Tranh hơi trầm xuống: "Tân Trục?"



Người bị Sơ Tranh đè xuống đất gian nan nghiêng đầu sang, trong cảnh giác mang theo chút kinh ngạc: "Cô biết tôi?"



Người này...



Có chút là lạ.



Sơ Tranh cảnh cáo hắn: "Tôi thả anh ra, không được phép tiếp tục động thủ."



Một hồi lâu sau người trên đất mới gật đầu: "Được."



Sơ Tranh thử buông tay ra, xác định Tân Trục không có ý định động thủ, cô dần dần buông ra, nhưng ngay khi cô hoàn toàn buông tay, Tân Trục đột nhiên xoay người, nhấc chân đá về phía cô.



Sơ Tranh dùng một tay đè chân hắn lại, hai người áp chế lẫn nhau, lăn trên mặt đất một vòng.



Cuối cùng Sơ Tranh chiếm thế thượng phong, ấn chặt tay Tân Trục, khí thế hung ác bốc ra ngoài: "Tôi giết chết anh anh tin không?"



Tân Trục: "..."
Vừa rồi Tân Trục nói hắn vẫn luôn sống ở đây...



Sơ Tranh đột nhiên có một ý nghĩ to gan.



"Anh biết bây giờ là năm nào không?"



"Năm 1978 anh đi theo những người kia tới đây đúng không?"



Tân Trục chậm chạp nâng mí mắt, ánh sáng trong mắt lúc tối lúc sáng, cuối cùng hắn chậm chạp gật đầu.



-



Tân Trục không nhớ rõ mình đã ở đây bao lâu, lúc đầu hắn tỉnh lại cũng không phải ở chỗ này, mà là ở một nơi khác.



Lúc mới tỉnh lại, trí nhớ của hắn rất rải rác.



Không nghĩ ra được tại sao mình lại ở đây, cũng không nhớ nổi đây là nơi nào.



Hắn thu thập những đồ vật ở phía trên đó, dần dần có một chút ký ức.



Hắn nhớ được mình theo chân thầy giáo đến đây khảo sát, nhưng chi tiết thì hắn đều không nghĩ ra.



Còn có tấm hình kia, hắn cũng không nhớ nổi rốt cuộc là chụp lúc nào.



Người trên tấm hình rõ ràng rất lạ lẫm, nhưng hắn lại có thể gọi tên.



Đồ vật để lại, trong trí nhớ của hắn thì rất lạ lẫm, nhưng cầm trong tay lại biết làm thế nào để sử dụng.



Hắn từng chút từng chút chắp vá trí nhớ của mình, nhưng đáng tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ.



Ở đây ngày qua ngày, năm qua năm...



Sơ Tranh cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại một chút.



Đây là một thế giới hiện đại bình thường, vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy chứ!



Cái thiết lập này không đúng rồi!



Sơ Tranh thở ra một hơi, bình tĩnh hỏi: "Dung mạo của anh... Vẫn không hề thay đổi?"



Tân Trục lắc đầu: "Không hề."



"Thế này không phải là có thể làm ông nội của thân thể này rồi sao?" Sơ Tranh nói thầm một tiếng, Tân Trục không nghe rõ, nghi hoặc nhìn cô.



"Cho nên... Bây giờ là lúc nào?"



"Năm 2019."



Tân Trục kinh ngạc, hắn ở đây cũng không cảm giác được thời gian đã trôi qua tới tận 40 năm.