Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1858 : Mê thất hoang dã (15)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cơ hồ là đồng thời, rắn nhỏ đã cắn qua, tốc độ của Sơ Tranh càng nhanh hơn, một cước đạp vào đầu rắn nhỏ.



Chó điên cũng không sợ gãy răng, còn dám cắn ta!



Tân Trục ở đằng sau vừa định xông lên: "..."



Đây... Đây cũng quá hung dữ rồi.



-



Tân Trục dẫn Sơ Tranh chuyển qua nơi khác, cách cái làng kia hơi xa, bọn họ không đụng phải bất cứ người nào.



"Liên quan tới cái làng kia, anh biết bao nhiêu?" Lúc trở về, Sơ Tranh tựa như nói chuyện phiếm nhắc đến chuyện này.



"Làng?"



Tân Trục nhìn về phương hướng thôn làng kia: "Cô nói cái làng kia à?"



"Ừ."



Nơi này trừ cái làng kia, chẳng lẽ lại còn có những làng khác à?



Tân Trục nghĩ nghĩ, nói: "Cô từng nghe về Hạ Di Tộc chưa?"



"Chưa."



"Nghe đồn vào năm 400 trước công nguyên, có một bộ tộc tên là Hạ Di Tộc, người của bộ tộc này có một chút năng lực đặc biệt, được xưng là hậu duệ của Thần..."



Bộ tộc này mặc dù có bản lĩnh rất lớn, nhưng cũng không hỏi đến chuyện thế sự.



Cho dù bên ngoài đã đánh nhau, chiến hỏa bay tán loạn, người của Hạ Di Tộc vẫn trốn ở nơi thế ngoại đào nguyên thuộc về mình sống qua ngày.



Bộ tộc này chỉ tồn tại trong một chút dã sử, hơn nữa cũng chỉ là đôi câu vài lời.



Mà cái thôn này, dường như có liên quan đến Hạ Di Tộc.



Về phần làm thế nào có được tin tức, thì Tân Trục không nhớ gì cả, cũng có lẽ không phải hắn không nhớ nổi, mà là hắn cũng không biết.



"Hạ Di Tộc kia thật sự tồn tại?"



Tân Trục lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ nhớ được những chuyện này, còn lại tôi không nhớ nổi." Tân Trục nói dối, đây không phải do hắn nhớ lại, mà là hắn trông thấy trong sổ.



Nhưng quyển sổ kia...



Tạm thời Tân Trục không có ý định nói cho Sơ Tranh biết, mặc dù hắn cảm thấy cô không có ác ý với mình, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận một chút.



Sơ Tranh: "..."



Được thôi, nhóc đáng thương mất trí nhớ.



"Hạ Di Tộc có năng lực gì?"
"Không phải thật sự gặp phải sói chứ."



Tân Trục đi tới đi lui ở cửa hang, thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu nói thầm vài câu.



Nếu không phải đã biết đây là thói quen vì hắn sinh sống một mình quá lâu, thì có lẽ sẽ bị người ta cảm thấy là bệnh tâm thần.



Một người bệnh tâm thần dáng dấp siêu đẹp.



Tân Trục đợi mưa tạnh, lập tức đi ra ngoài.



"Anh đi đâu?"



"Tôi đi xem một chút..." Tân Trục nói: "Thuận tiện tìm Tiểu Thất."



Tiểu Thất là ai hả!!



Sơ Tranh không ngăn được Tân Trục, rất nhanh Tân Trục liền đi ra được một khoảng cách, trên núi vừa mới mưa, phủ lên một tầng sương mù, sương mù bao phủ thân hình đơn bạc của hắn lại, hình dáng mơ hồ.



Mẹ!



Sơ Tranh bực bội đuổi theo ra ngoài.



Tân Trục nghe thấy âm thanh, dừng lại đợi cô.



"Cô... Muốn đi cùng à?"



"Trong tay những người kia có vũ khí, tôi không đi theo anh, anh chết tôi làm sao bây giờ?"



"Hả?"



Câu phía trước Tân Trục nghe hiểu.



Câu đằng sau là có ý gì?



Không phải bọn họ mới quen biết sao?



"Đi." Sơ Tranh không có ý giải thích.



"... Ồ."



Tân Trục đi rất nhanh, hắn quen thuộc với nơi này, nhắm hai mắt cũng biết nên giẫm ở đâu.



Nhưng Sơ Tranh không quen!



Trời vừa mưa đường trơn ướt, dưới chân Sơ Tranh không giẫm ổn, thân thể hơi lung lay, Tân Trục quay lại bắt lấy cổ tay cô: "Cẩn thận."



Sơ Tranh nghiêm mặt: "Tôi không sao." Giẫm trượt mà thôi, chuyện nhỏ, không sao.



Tân Trục chần chờ nói: "Tôi... Tôi dắt cô đi, đường chỗ này không dễ đi lắm."



"Không..." Con ngươi Sơ Tranh khẽ chuyển: "Được!"



"Đắc tội rồi." Tân Trục ngược lại khá xấu hổ.