Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1861 : Mê thất hoang dã (18)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tạ tiên sinh!!"



Diêu Thanh gọi mấy tiếng, nhưng đáng tiếc Tạ Ninh Phong đều không có bất kỳ đáp lại gì.



Anh ta đã chết.



Tân Trục nhìn qua người bên cạnh mình, cô gái lạnh lùng nhìn người chết kia, không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.



Giống như chết ở trước mặt cô, không phải là một người.



Đáy mắt Tân Trục hiện lên một tia sợ hãi.



"Liễu... Liễu tiểu thư, làm... Làm sao bây giờ?" Diêu Thanh này không có bất cứ chủ kiến gì, chỉ có thể đặt hi vọng lên người Sơ Tranh.



"Tiếp tục đi."



"..." Diêu Thanh nuốt một ngụm nước bọt: "Tạ tiên sinh làm sao bây giờ?"



"Thế nào, cô còn muốn mang anh ta theo à?" Sơ Tranh không để ý nói: "Nếu cô có thể mang anh ta theo thì cứ mang theo đi."



Dù sao đừng để ta làm, ngươi muốn làm gì cũng được.



Diêu Thanh: "..."



Sao cô ấy có thể mang được Tạ Ninh Phong theo chứ.



Diêu Thanh ngó ngó ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh, cẩn thận buông Tạ Ninh Phong xuống.



-



Trong lối đi u ám, bốn người cẩn thận đi lên phía trước, ánh sáng thỉnh thoảng chiếu vào xung quanh lối đi.



Bốn người này không phải ai khác, chính là bọn người anh Cao.



Trừ Lam Thần và Lê Điềm, cũng chỉ còn lại có anh Cao và Cam Lộ, Tiểu Mạc và chú Dân đều không thấy tăm hơi.



Lê Điềm ôm cánh tay, có chút sợ hãi: "Anh Cao, chúng ta đi ở chỗ này bao lâu rồi, tại sao lâu như thế mà vẫn chưa tới điểm cuối?"



"Tôi cũng không biết, tiếp tục đi lên phía trước đi." Anh Cao trầm giọng nói: "Lui về có thể sẽ gặp phải những con sói kia."



Trước đó bọn họ gặp phải sói, khi bị vây công thì rơi vào đây.



Nhưng mà bị một đường truy sát vào, Tạ Ninh Phong và Tiểu Mạc đều tách ra, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào rồi.




"Em không sao đâu anh Cao." Diêu Thanh lắc đầu: "Nhưng mà... Chúng em gặp phải Tạ tiên sinh, anh ta... anh ta chết rồi."



Tạ Ninh Phong chết rồi.



Tin tức này không phải tin tức gì tốt.



Nhưng mà người bạn gái như Lê Điềm nhìn qua lại không có nhiều thương tâm, lực chú ý đều đặt trên người Sơ Tranh và Tân Trục.



Dung mạo của Tân Trục có thể nói là người đẹp nhất mà Lê Điềm từng gặp...



"Liễu Sơ Tranh, hắn là ai?" Lê Điềm chỉ vào Tân Trục, trong giọng nói tràn đầy chất vấn: "Hai ngày nay cậu đi đâu?"



"Tôi có nghĩa vụ phải báo cáo cho cô à? Cô là cái thá gì?" Chó điên còn muốn hỏi hành tung của ta, thật đúng là coi mình là rễ hành mà.



Lê Điềm: "..."



Anh Cao cẩn thận quan sát Tân Trục: "Liễu tiểu thư, anh bạn này là?"



Sơ Tranh vẫn dùng cách nói như khi lừa gạt Diêu Thanh, người đến thám hiểm, nhặt được.



Anh Cao tin hay không cô cũng không quan tâm, dù sao không tin cùng lắm thì đánh một trận, cô sợ cái mẹ gì.



Tân Trục ghi nhớ lời Sơ Tranh, không nói gì, đối mặt với nhiều người như vậy, Tân Trục rõ ràng vẫn không thích ứng.



Anh Cao hiển nhiên không tin, người này xuất hiện quá đột ngột.



Nhưng Sơ Tranh không làm gì cả, những chuyện bây giờ bọn họ trải qua đều không có bất kỳ quan hệ gì với cô, muốn tìm một điểm để chất vấn cô cũng không có cách nào.



Anh Cao đành phải nghĩ cách cứu Tiểu Mạc trước.



Tân Trục hạ giọng, nói nhỏ với Sơ Tranh: "Nơi này... Hình như tôi từng tới."



"Hả?"



Tân Trục cẩn thận hồi tưởng, trong trí nhớ có vô số hình ảnh hiện lên.



Đó là rất nhiều người cùng nhau đến đây, hắn đi bên cạnh một người trung niên, đó là thầy của hắn...



"Tìm được rồi... Tìm được rồi!"



Tất cả mọi người rất kích động, soi đèn lên trên tường.



Đầu Tân Trục đột nhiên giống như bị kim đâm, mỗi một dây thần kinh đều giống như bị người ta nắm lấy mà kéo vậy, những ký ức kia bắt đầu tiêu tán, hắn không bắt được chút gì nữa.



"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ." Sơ Tranh ấn lấy tay hắn, trấn an hắn: "Không có gì đáng ngại."