Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1881 : Ma Pháp Sứ Đồ (2)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mấy nữ sinh ở cổng kia, cũng không nghĩ đến vào thời gian này, mà nơi này sẽ có người.



Lại nhìn kỹ người kia là ai, bọn họ cũng thả lỏng ra.



Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng cầm đầu nhếch miệng lên tạo thành một tia mỉa mai: "Đây không phải là tên phế vật của lớp 2 sao? Không lên lớp, chạy đến đây trốn... A, cũng đúng, phế vật như mày, ngồi trong phòng học cũng lãng phí thời gian."



Mấy nữ sinh đằng sau cười vang một trận.



Sơ Tranh cảm giác hai chữ phế vật này nện lên trán cô, có hơi đau.



Phế vật làm phiền ngươi chỗ nào rồi!!



Phế vật hung lên thì chính ta cũng sợ hãi!



Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng ở bên đó, không có bất kỳ phản ứng gì, làm mấy nữ sinh có chút kỳ quái.



Lúc trước gặp phải cô ta, cô ta không cãi lại, nhưng sẽ cúi đầu, tránh khỏi bọn họ.



Hôm nay là thế nào đây?



Đáy lòng nữ sinh tóc xoăn gợn sóng ngờ vực, nháy mắt với đồng bạn bên cạnh, sau đó cười nói với Sơ Tranh: "Nếu đã trùng hợp như vậy, thì không bằng mày cũng cùng chơi đùa đi?"



Chữ "chơi đùa" này tràn đầy ác ý.



Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt: "Không rảnh."



"A. Tao cũng không hỏi thăm ý kiến của mày." Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng vô cùng phách lối, đẩy nữ sinh đang cúi đầu, run lẩy bẩy bên cạnh bọn họ tới: "Hai đứa chúng mày tát lẫn nhau đi."



Sơ Tranh: "???"



Con chó dại này điên rồi sao?



Xét thấy ta vừa mới đến, không muốn so đo với ngươi, ngươi còn được voi đòi tiên!!



Cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?



Nữ sinh cúi đầu kia mặc một bộ váy cũ nát, giày trên chân còn rách một lỗ, tóc xơ xác ố vàng.



Trong trí nhớ của nguyên chủ có nữ sinh này —— Alice.



Cô ấy giống với nguyên chủ, từ khi tiến vào nơi này, vẫn luôn ở tầng chót của chuỗi thức ăn, là đối tượng bị bắt nạt.



Không giống với nguyên chủ chính là, Alice có thiên phú ma pháp.



Alice nắm lấy vạt áo, cẩn thận nhìn Sơ Tranh một chút, không dám động thủ, cũng không dám phản bác người bên kia.




Một tát này, tát đến mặt của nữ sinh tóc xoăn gợn sóng cũng nghiêng qua một bên.



Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng bụm mặt, đôi mắt đẹp phun lửa trừng nữ sinh tát mình.



Tay của nữ sinh tát cũng đau rát, lúc này tay run run, không biết làm sao: "Tôi..."



Trông thấy Sơ Tranh vào, trong đầu cô ta lập tức nhớ lại cảm giác khủng hoảng khi bị cô ấn xuống đất vừa rồi, vô thức tát cho nữ sinh tóc xoăn gợn sóng một tát.



Sơ Tranh không để ý đến sóng ngầm phun trào giữa các tiểu thư, hơi hất cằm lên: "Cô... Các cô cởi quần áo ra."



"Mày nói cái gì!" Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng khiếp sợ nhìn về phía cô, âm thanh chấn động đến mức trần nhà cũng run rẩy.



Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Quần áo, cởi."



Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng siết chặt tay, nổi giận gầm lên một tiếng: "Mày đừng khinh người quá đáng!"



Có thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, tên phế vật này thế mà lại coi thường ma pháp công kích, đánh cận thân còn lợi hại như vậy nữa.



Vậy bộ dạng trước kia, chẳng lẽ đều là giả vờ sao?!



"..." Chuyện này cũng trách ta à? Không phải các ngươi tự đưa tới cửa sao? Cái nồi này ta không cõng.



Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Nhanh lên, tôi không có thời gian đâu."



Sắp gấp đôi đến nơi rồi!



"Mày nằm mơ!" Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng đỏ mặt lên, ánh mắt nhìn Sơ Tranh, giống như hận không thể xẻo một miếng thịt từ trên người cô xuống vậy.



Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại vài giây trên mặt nữ sinh tóc xoăn gợn sóng, nói với nữ sinh bên cạnh: "Nếu các cô không muốn giống như vừa rồi, thì tốt nhất là giúp cô ta một chút."



Giúp?



Giúp cái gì?



Một hồi lâu sau mấy nữ sinh kịp phản ứng, giúp cô ta lột quần áo ra.



Nhưng...



Bọn họ không dám.



Sơ Tranh rất là ác liệt uy hiếp: "Để tôi động thủ thì khó có thể bảo đảm trên người các cô còn lại bao nhiêu vải vóc đâu."



Đám người: "..."



Cởi!!



Nữ sinh tóc xoăn gợn sóng túm chặt quần áo: "Chúng mày dám!! Chúng mày chán sống rồi à! Thả tao ra..."