Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1893 : Ma Pháp Sứ Đồ (14)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trên hành lang phủ thảm nặng nề, trong tay thiếu niên vuốt vuốt một đồng kim tệ, hờ hững đi tới.



Hắn hơi hơi cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.



"Thiếu gia."



Thiếu niên nâng tầm mắt lên, nhìn về phía người chẳng biết đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào.



"Đều đã giải quyết xong rồi sao?" Đầu ngón tay thiếu niên ma sát với mặt ngoài kim tệ, ngữ điệu biếng nhác, khóe miệng còn mang theo một chút ý cười nhu thuận.



"Vâng, phản đồ đều đã bắt được, đã xử lý tốt theo quy củ." Người kia cung kính trả lời.



Thiếu niên mặt mày cong cong mỉm cười, thật lâu sau hắn nghiêng đầu xuống, nói với người kia: "Chuyện như vậy còn phát sinh thêm một lần nữa, tôi sẽ rất tức giận."



Người kia cúi đầu xuống thấp hơn: "Vâng."



Thiếu niên bỏ kim tệ vào trong lòng bàn tay người kia: "Thưởng cho anh."



Kim tệ trong lòng bàn tay dường như còn mang theo nhiệt độ của thiếu niên, bàn tay người kia đều đang run rẩy, rõ ràng là không muốn nhận, nhưng mà anh ta lại không dám ném đi.



"Cảm ơn thiếu gia."



Thiếu niên tâm tình rất tốt cười cười, nghênh ngang rời đi.



Ngay khi thiếu niên đi khuất, trong lòng bàn tay người kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bốc cháy lên, kim tệ biến mất trong ngọn lửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Kim tệ thiêu đốt chỉ kéo dài một phút đồng hồ, người đàn ông cắn răng không phát ra nửa chút thanh âm.



Sau khi ngọn lửa tắt đi, bàn tay anh ta hoàn hảo không chút tổn hại, thật giống như chuyện vừa rồi trải qua chỉ là ảo giác của anh ta.



Lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu có lần sau nữa, vị kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha cho anh ta như vậy.



Lần này đúng là anh ta sơ sẩy, dẫn đến xảy ra sai sót, chỉ là trừng phạt nhỏ, cũng là may mắn của anh ta.



Người đàn ông thở ra một hơi, sửa sang lại quần áo, đi về phương hướng thiếu niên rời đi.



-



Người xem trên Sàn Đấu Thú dần dần nhiều lên.



Chỗ ngồi nơi này không có ký hiệu rõ ràng, tới sớm thì có thể chọn được một chỗ tốt.



Điểm này có thể nói là làm được đến mức "người người công bằng".



Sơ Tranh và Alice vào trong đủ sớm, đã sớm chọn được vị trí tốt.




Nhưng mà mấy người rất bi thương phát hiện, hai bên đều đã có người ngồi, muốn đi ra ngoài, thì phải bảo người ta nhích ra một chút.



Nhưng những này người nhìn qua còn giống như đại ca xã hội đen không dễ chọc, bọn họ còn chưa lên tiếng, đối phương đã hung thần ác sát nhìn qua.



Oa oa oa.



Muốn về nhà.



Nam sinh dẫn bọn họ đến đụng phải oán niệm im ắng.



Nếu như không phải cậu ta ra sức lừa bọn họ đến xem rồng, thì sao bây giờ bọn họ lại ngồi ở chỗ này chứ.



Mấy học sinh không dám lên tiếng, giống như chim cút co lại ở phía sau.



-



5 giờ 50 chiều, bình phong ma pháp trên không của Sàn Đấu Thú dâng lên, phía trên nhấp nhô phát ra quy tắc trong Sàn Đấu Thú.



Sàn Đấu Thú tất nhiên là người và thú quyết đấu, chỉ có một bên có thể sống.



Chính thức tranh tài, cũng không giống như những cái vừa rồi Sơ Tranh xem.



Mà những người xem ở đây, đều có thể tham gia đặt cược, cược xem ai có thể thắng.



Đây chính là hiện trường đánh bạc cỡ lớn.



Không biết thế giới này có cho phép đánh bạc không, báo cáo có thể nhận được danh xưng người tốt không nhỉ?



【 Tiểu tỷ tỷ, ta cam đoan, cô làm như vậy, cô sẽ chết chắc. 】



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh vứt bỏ ý nghĩ báo cáo, tiếp tục xem văn tự nhấp nhô trên bình phong ma pháp.



Mở đầu giống như trên quyển sổ kia.



Nhưng đằng sau thì hoàn toàn khác nhau.



Kia là...



Quy tắc cạnh tranh và quy tắc khiêu chiến.



Quy tắc khiêu chiến?



Quy tắc khiêu chiến này, nhìn thế nào cũng không thấy đối với những người liều mạng thi đấu kia, mà càng giống như đối với người xem hơn.



Nhưng ngẫm lại cũng không có gì không đúng, đây chính là chợ đen.