Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1908 : Ma Pháp Sứ Đồ (29)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh đối đầu với ánh mắt thiếu niên, mặc dù vẫn là dáng vẻ thuần thiện kia, nhưng bên trong loáng thoáng cất giấu một chút ánh sáng thâm thúy.



"Vậy anh còn rất lợi hại nha." Sơ Tranh mặt không cảm xúc, không chút để ý khen một câu.



Thiếu niên ngại ngùng cười cười, chậm chạp buông Sơ Tranh ra, nhẹ giọng nói: "Đừng gây trở ngại cho tôi nha."



Ánh sáng của ma pháp trận dát lên người thiếu niên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, có chút cảm giác mịt mờ.



Hắn nói xong cúi đầu xuống tiếp tục nhìn mặt đất, lúc này Elsa đã thoi thóp, mắt thường có thể trông thấy xương cốt nhô lên.



Thiếu niên ngồi xổm xuống, ngón tay tìm tòi trên mặt đất một lát.



Sơ Tranh không hiểu thấu nhìn động tác của hắn: "Anh đang tìm gì thế?"



"Suỵt." Thiếu niên nghiêng đầu sang, dựng thẳng ngón trỏ lên, đặt ở bên môi.



Sơ Tranh: "..."



Mi nói ra đi ta giúp mi tìm mà!



Mi suỵt mama gì mà suỵt!



Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài một chút, mọi người thần sắc khẩn trương, có người đang hô hào gì đó về phía bên này, nhưng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì.



"Tìm được mi rồi nha."



Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần vui vẻ của Suweb vang lên bên tai Sơ Tranh, Sơ Tranh cúi đầu nhìn, giữa ngón tay hắn có một thứ gì đó trắng muốt bao quanh.



Vật kia hình như là vật sống, chỉ trong nháy mắt liền chui vào trong lòng bàn tay thiếu niên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Thiếu niên nắm tay lại, đứng dậy, nhấc chân, không chút lưu tình đạp Elsa ra ngoài.



Một loạt động tác này như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.



Sơ Tranh cũng có thể cảm giác được trong nháy mắt khi Elsa rơi xuống đất đã đau đến cỡ nào.



Thẻ người tốt này cũng quá...



Trong nháy mắt khi Elsa rời đi, ánh sáng của ma pháp trận biến mất không thấy gì nữa, bọn họ đứng trong phế tích, bốn phía yên tĩnh quỷ dị.



Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía, đột nhiên giữ chặt Suweb, kéo vào trong lòng, thân thể vụt ra phía sau.



Ầm ầm ——



Chỗ bọn họ vừa đứng, ầm ầm một tiếng rồi nứt ra.




Trong khe hở đen thui tràn ra khí tức âm u, có loại cảm giác kinh khủng làm cho người ta ngạt thở.



Khi Sơ Tranh nhảy xuống, cho là sẽ rơi vào trong khe hở nứt ra kia.



Nhưng mà hình ảnh trước mắt cô chuyển biến, âm thanh đồng thời biến mất, sau khoảnh khắc ngắn ngủi lâm vào bóng tôi, tia sáng xâm nhập vào mắt.



Sơ Tranh theo bản năng nhìn quanh một vòng, hoàn cảnh xung quanh cực kỳ quen mắt.



Lúc này cô đứng ở lối vào di tích.



Ra rồi?



Sao mà ra được?



Trong đầu Sơ Tranh hiện lên một ý niệm: "Không phải anh biết ma pháp không gian chứ?"



"Bị em phát hiện rồi, phải giúp tôi giữ bí mật nha." Suweb nói cô giữ bí mật, nhưng Sơ Tranh hoàn toàn không nghe ra sự nghiêm túc và trịnh trọng khi muốn người khác giữ bí mật.



Càng nhiều hơn là khoe khoang, nếu như hắn có cái đuôi, thì có lẽ đã sớm vểnh lên lắc một cái rồi.



"Thiếu gia."



Uno mang theo đám tùy tùng "xinh đẹp như hoa" kia đột nhiên xuất hiện.



Thấy thiếu niên bị Sơ Tranh ôm, cũng không có gì kinh ngạc, chỉ là ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Sơ Tranh, sau đó cúi đầu xuống.



Thiếu niên "A" một tiếng, mềm giọng phân phó: "Đi thả Dila ra."



"Vâng."



Uno lại mang theo đám người kia biến mất.



Sơ Tranh: "..." Thế nào, còn tập thể biết ma pháp không gian à?



Sơ Tranh biết một chút quyển trục ma pháp có thể truyền tống, nhưng vừa rồi Uno căn bản không dùng quyển trục, sao anh ta truyền tống đi được?



"Cảm ơn quà gặp mặt em tặng, tôi rất thích đó." Thiếu niên đột nhiên thành khẩn nói lời cảm ơn.



Nhưng cái thành khẩn này đại khái cũng chỉ là mặt ngoài, dù sao Sơ Tranh cũng không cảm giác được hắn có mấy phần thành tâm.



"Anh muốn làm gì?" Dila... Con rồng kia?



"Ừm..." Đầu ngón tay thiếu niên chống lấy cằm: "Dila nói nó muốn tự do, tôi thả tự do cho nó nha."



Nói xong thiếu niên nâng lên một nụ cười xán lạn, giống như lấy lòng lắc lắc cánh tay Sơ Tranh: "Có phải tôi rất tốt không?"



Sơ Tranh: "..." Mi tốt cái quỷ chứ tốt! Sợ không phải đơn giản như vậy đâu?