Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1942 : Thế giới trong gương (19)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trình Mộ dậy sớm, sau khi tắm xong, lấy video hôm qua lưu trong điện thoại ra.



Hắn nhìn tấm gương một chút: "Cô ở đó không?"



—— Có.



Trình Mộ ấn mở video trong điện thoại để đối diện với tấm gương.



Trong video, Khúc Ngạn quỳ một chân xuống ở bên giường, cách Trình Mộ một chút khoảng cách, ánh mắt cậu ta chuyên chú nhìn hắn.



"Anh... Em thích anh, từ lần đầu tiên gặp anh đã thích anh. Nhưng anh dường như rất ghét em..."



Giọng nói của Khúc Ngạn khàn khàn, mang theo vài phần khắc chế.



Đằng sau Khúc Ngạn còn muốn làm chút gì đó, bị cha Trình và mẹ cậu ta đột nhiên trở về cắt ngang, vội vàng rời phòng.



Trình Mộ cảm thấy những lời kia rất chói tai, phiền chán ném điện thoại đi: "Quay lại rồi, sau đó thì sao?"



—— Cho cha cậu xem.



Trình Mộ không thể tin: "Cái gì?"



—— Cho cha cậu xem.



"Tôi điên chắc?" Sơ Tranh muốn hắn quay lại video hoặc là ghi âm lại cảnh Khúc Ngạn tỏ tình với hắn, hắn cho là cô chỉ muốn dùng cái này để uy hiếp Khúc Ngạn, nhưng hắn không nghĩ tới, cô lại bảo hắn đưa cho cha hắn xem.



—— Tôi đã điều tra, cha cậu rất ghét chuyện này, cha cậu sẽ giúp cậu giải quyết Khúc Ngạn.



"Ông ta?" Trình Mộ gác chân lên trên bàn, rút một túi đồ ăn vặt ra, ăn hai miếng rồi mới bực bội nói: Chỉ sợ ông ta sẽ giải quyết tôi."



—— Tin tôi.



Trình Mộ nhìn hai chữ kia, trầm mặc ăn đồ ăn vặt, sắc mặt đổi tới đổi lui.



"Cô không cảm thấy chuyện này vô cùng... cái đó sao?" Trình Mộ nghẹn ra một câu.



—— Khi cậu không có năng lực, lợi dụng hợp lý lực lượng bên cạnh mới là lựa chọn thông minh.



—— Đó là cha cậu.



Khúc Ngạn không phải con ruột ông ta, cho dù ông ta thể hiện như không thích hắn lắm, nhưng sau khi biết cậu ta ôm lấy tình cảm không nên có đối với con ruột của mình, thì cũng sẽ không tha thứ.



Trình Mộ ăn xong đồ ăn còn dư lại trong ngăn kéo, cuối cùng không mò ra được gì nữa, chỉ có thể bóc cây kẹo que cuối cùng nhét vào trong miệng.



Sơ Tranh cũng không thúc giục hắn, để chính hắn nghĩ.



Cuối cùng Trình Mộ cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.



-



Buổi tối Trình Mộ mới trở về phòng, thần sắc có chút u ám, sau khi trở về liền ngồi dưới đất ngẩn người.



—— Sao thế?



"Tôi cho ông ta xem rồi."




Sơ Tranh ở trong phòng thở dài.



Sơ Tranh theo thói quen nhìn về phía tấm gương một chút, cái nhìn này liền ngây ngẩn cả người, tấm gương đen kịt một màu.



Sơ Tranh: "???"



Có ý gì?



Gương bị phong kín rồi?



Hiển nhiên cũng không phải thế, Sơ Tranh có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng bên kia, chỉ là nhìn không thấy.



Cho nên...



Trình Mộ che tấm gương lại rồi?



Sơ Tranh: "..."



Trình Mộ tiếp tục che đến giữa trưa ngày thứ hai, hắn mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi, vừa gỡ miếng vải đen che chắn gương xuống, vừa nhìn chữ trên gương.



—— Cậu có ý gì?



Chỉ có 4 chữ.



Cũng không biết viết từ lúc nào.



"Tôi cần không gian riêng tư." Trình Mộ ném vải đen sang bên cạnh, không hỏi Sơ Tranh có ở đó hay không, trực tiếp trả lời: "Cô bên kia có thể luôn trông thấy, làm cho tôi rất không được tự nhiên."



—— Vậy sao cậu không đổi gian phòng khác?



Trình Mộ sững sờ.



Một lát sau thẹn quá hoá giận: "Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải đổi!"



—— Ồ.



"Cô ồ cái gì? Cô đừng cho là tôi là vì cô nên mới không đổi phòng nhé!"



—— Tôi không nghĩ như vậy.



"..."



Trình Mộ hầm hừ lần nữa phủ miếng vải đen lên, đi tới đi lui trong phòng tầm vài vòng.



Cuối cùng lại nhịn không được xốc tấm gương lên nhìn một chút.



—— Cậu nghỉ chưa?



"Mắc mớ gì tới cô."



Sơ Tranh cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi.



—— Tết có ra ngoài không?



Vẻ mặt Trình Mộ trầm xuống, che miếng vải đen lên không có động tĩnh.



Sơ Tranh nghĩ có viết tiếp hắn cũng không nhìn thấy, nên đi làm chuyện của mình. Chờ Trình Mộ bên kia nhịn không được vén lên nhìn, phát hiện phía trên không có chữ nào, vẻ mặt trống không một chút, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng.