Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1964 : Quy tắc chăn nuôi (5)

Ngày đăng: 22:37 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh kháng nghị cũng không được Thương Khí coi trọng, hắn rất nhanh liền cho người ta khắc tên lên thẻ bài, treo ở trên cổ Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Mi chờ ta!



Không chỉ như thế, Thương Khí còn đem những vật Sơ Tranh dùng, cái gì có thể khắc chữ được, đều khắc chữ lên.



Sơ Tranh cảm thấy thẻ người tốt sẽ tráng niên mất sớm.



Sơ Tranh vào trang viên đã vài ngày, trừ ngày đó Thương Khí từng đi ra ngoài, thì sau đó không thấy đi ra ngoài nữa.



Sơ Tranh không có thiết bị điện tử, bây giờ cũng không biết rõ ràng Thương Khí có thân phận gì.



Sơ Tranh ghé vào trên bệ cửa sổ phơi ánh trăng, loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn dương cầm bay tới.



Tiếng đàn đứt quãng, không biết là điệu gì, nghe thấy làm người ta rất không thoải mái.



Đặc biệt bây giờ là hơn nửa đêm, càng làm cho người ta sợ hãi.



Sơ Tranh nhảy xuống bệ cửa sổ, ra ngoài từ cửa nửa mở.



Ngoài cửa vệ sĩ Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ đang đứng chung một chỗ, đè thấp thanh âm nói chuyện.



"Trông coi kỹ Ngày Rằm, đừng để nó đi lên lầu."



"Tôi đi trước thông báo với bác sĩ Đỗ trước."



"Nơi khác đều kiểm tra kỹ, đừng để xảy ra sai lầm."



Sơ Tranh nghe được nửa vời, nhưng không trở ngại cô biết, có lẽ thẻ người tốt đã xảy ra vấn đề gì đó.



Thẻ người tốt không xảy ra vấn đề thì không phải là thẻ người tốt.



Thừa dịp hai người còn đang nói chuyện, Sơ Tranh mau chóng chuồn.



Cô đi đường không có tiếng, tốc độ lại nhanh, hai vệ sĩ căn bản không chú ý tới cô.



Sơ Tranh cấp tốc lên lầu, lần theo tiếng đàn đứt quãng kia, tìm tới trước một căn phòng.



Sơ Tranh nhớ kỹ gian phòng này là khóa lại, bây giờ tiếng đàn kia đang truyền ra từ bên trong này.



Cho nên rất có thể Thương Khí ở trong này...



Nhưng vào lúc này, bên trong vang lên một tiếng đàn bén nhọn, thật lâu không ngừng lại, giống như ma âm đoạt mệnh.



Cạch——



Vật nặng rơi xuống phát ra tiếng vang trầm nặng, tiếng đàn biến mất, gian phòng lâm vào tĩnh mịch.



Sơ Tranh nắm lấy chốt cửa mở cửa, kết quả mở không ra, cửa khóa trái từ bên trong.
Trong thư phòng.



Bác sĩ trẻ tuổi đã xử lý xong, cất đồ vật vào cái rương, anh ta căn dặn Thương Khí phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó đổi đề tài: "Con mèo kia nhìn rất xinh đẹp, cậu nhặt thật à?" Có con mèo hoang nào lại đẹp như thế chứ?



"Ừ."



Bác sĩ trẻ tuổi nhíu mày: "Nhặt chỗ nào? Tôi cũng đi nhặt một con."



Thương Khí nói một cái địa chỉ, hắn vốn chính là nhặt, cho nên cũng không có gì để giấu diếm.



"... Vậy cậu định nuôi nó?"



"Ừ." Thương Khí cài xong ống tay áo, trong ánh mắt có chút xem không hiểu của bác sĩ trẻ tuổi, nói: "Nó rất ngoan."



Bác sĩ trẻ tuổi: "Được thôi, dù sao chỗ này của cậu cũng không có chút nhân khí nào, có con mèo cũng rất tốt. Tên là gì?"



"Ngày Rằm."



Bác sĩ trẻ tuổi chậc một tiếng, giống như cười mà không phải cười, cuối cùng căn dặn Thương Khí hai câu, sau đó xách theo cái rương rời đi.



Lúc anh ta xuống lầu, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh nhảy từ ngoài cửa sổ vào, giẫm lên bệ cửa sổ, chuẩn bị xuống.



Bác sĩ trẻ tuổi nhướn mày, trực tiếp đi qua, muốn sờ đầu Sơ Tranh.



"Béo con, đến cho ca ca sờ sờ chút nào."



Sơ Tranh: "..." Biến thái! Ai là béo con! Ngươi mới béo!



Trong mắt Sơ Tranh lộ ra hung quang, trừng bác sĩ trẻ tuổi một cái, người sau sững sờ, ánh mắt của mèo này sao lại giống người như thế?



Đều nói mèo am hiểu tính người, xem ra thật đúng là không giả.



Bác sĩ trẻ tuổi nói thầm một tiếng: "Còn rất hung..." Anh ta cũng không từ bỏ, vẫn muốn sờ Sơ Tranh.



Sơ Tranh dùng một móng vuốt đập tới, trên mu bàn tay bác sĩ trẻ tuổi lập tức có thêm một vết máu.



"A..." Bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào Sơ Tranh: "Nhóc con này sao mà hung ác thế hả, anh đây cũng có làm gì nhóc đâu!"



Sơ Tranh: "..." Trời mới biết ngươi muốn làm gì với một con mèo đáng yêu như ta! Thẻ người tốt xem ta như mèo mà sờ coi như xong, ngươi là gà rừng từ đâu xuất hiện, cũng muốn sờ ta! Ta không cần sĩ diện à!



"Cậu làm gì thế?"



Thương Khí nghe thấy âm thanh, đi từ trong thư phòng ra, vừa vặn trông thấy một màn bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào Sơ Tranh.



Sơ Tranh lập tức nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, mấy bước lẻn đến bên chỗ Thương Khí



Thương Khí khom người ôm cô lên, móng vuốt Sơ Tranh đắp lên trên bả vai hắn, giống như ôm con.



"Con mèo này của cậu tính tình cũng quá tệ rồi." Bác sĩ trẻ tuổi giơ bàn tay bị cào bị thương của mình ra cáo trạng: "Nhìn đi, nó cào tôi đây này?"



"Nó chưa từng cào tôi bao giờ." Thương Khí nói.



Bác sĩ trẻ tuổi nghẹn một cái, cậu đây là khoe khoang sao?