Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1967 : Quy tắc chăn nuôi (8)

Ngày đăng: 22:37 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngay khi cô bé không cam lòng định rời đi, Thương Khí đi ra, tự nhiên ôm lấy Sơ Tranh.



Con ngươi cô bé sáng lên, gọi Thương Khí lại: "Anh ơi, nó là thú cưng của anh sao?"



Thương Khí quay đầu, cô bé thấy rõ dáng vẻ của Thương Khí, đáy mắt phun lên sắc thái kinh diễm, rất đẹp trai nha!



Hình như cô bé không biết Thương Khí, chỉ cảm thấy dung mạo Thương Khí rất đẹp trai.



Cô bé lập tức lộ ra dáng vẻ nhu thuận, hơi nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, em có thể sờ sờ nó không?"



"Không thể."



Có kiểu vệ sĩ gì, thì sẽ có kiểu chủ nhân ấy, tư thái từ chối của Thương Khí giống y đúc vệ sĩ.



Cô bé lần nữa bị từ chối, chỉ cảm thấy hai chữ "Không thể" này, hóa thành mấy con dao, vù vù cắm trên người mình.



Khí chất trên người Thương Khí quá lạnh lẽo, làm cô bé không dám làm càn, chỉ có thể trông mong nhìn Thương Khí rời đi.



Meo meo đáng yêu như vậy! Sờ một chút thì làm sao!



-



Tận đến khi Thương Khí lên sân khấu, Thương Thiện Dư cũng không xuất hiện, trong tư liệu chỉ nói là gặp trên hoạt động từ thiện này, cho nên cụ thể là thời điểm nào, Sơ Tranh cũng không biết.



Chỗ Sơ Tranh đứng lúc này, rất dễ dàng trông thấy Thương Khí.



Ánh sáng trên sân khấu vẫn chưa sáng lên, người đàn ông ẩn trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động.



Âm nhạc vang lên từ trong bóng tối, ánh sáng dìu dịu chậm rãi rơi từ đỉnh đầu người đàn ông xuống, dáng vẻ chuyên chú của người đàn ông được chiếu trên màn hình lớn.



Người đàn ông thay áo sơ mi tương đối chính thức, nhưng hai cúc trên cổ áo không cài, có chút tùy ý, nhưng lại không mất cảm giác thời thượng.



Ngón tay thon dài nhảy vọt trên phím đàn đen trắng, nốt nhạc nối thành một mảnh hội tụ thành ca khúc tuyệt đẹp, giống như tà âm bay tới từ chân trời, làm cho người ta không nhịn được chìm đắm vào trong đó.



Sơ Tranh vẫy đuôi một cái hất lên rồi chụp xuống mặt đất, trong con ngươi phản chiếu người trên sân khấu kia.



Thẻ người tốt thật là đẹp.



Của ta.



Ngẫm lại lại có chút xíu hưng phấn.




Vừa rồi ánh mắt con mèo kia...



Vì sao lại đáng sợ như vậy? Còn đáng sợ hơn cả một số người cô ta từng gặp.



Sau khi Thương Thiện Dư sợ hãi xong, cũng chỉ còn lại phẫn nộ và chán ghét, quả nhiên ở cùng một chỗ với tai tinh kia, cũng không phải là thứ gì tốt.



-



Thương Khí cúi đầu, không nói tiếng nào đi theo người đi ra lối đi, vệ sĩ lái xe tới, thay hắn mở cửa xe.



Nhân viên công tác dẫn đường cũng không dám thở mạnh.



Trong vòng tròn đã đoán thân thế của Thương Khí, nhưng cũng không có ai xác thực, ngày hôm nay hình như cô ta... Nghe thấy được nội tình gì ghê gớm lắm.



Thương Khí khom người ngồi lên xe, cửa xe dần dần đóng lại, ngăn chặn gương mặt thịnh thế mỹ nhan kia.



Vệ sĩ cấp tốc lên xe, lái xe rời đi.



"Chào cô."



Nhân viên công tác còn đang kinh hồn táng đảm, bên cạnh đột nhiên có âm thanh, càng bị dọa đến run một cái.



Nhân viên công tác quay người, đối đầu với đôi mắt chứa ý cười của thanh niên.



Thanh niên mặc dù ăn mặc rất tùy ý, nhưng bộ dáng tuấn lãng, dáng vẻ mỉm cười, nhìn qua tính tình rất tốt. Nhân viên công tác không có ấn tượng gì đối với người này, không quá chắc chắn thân phận của đối phương: "Ngài là?"



Thanh niên ngữ khí ôn hòa: "Xin hỏi lối ra khu B đi bên nào?"



Đối phương quá ôn hòa, nhân viên công tác nhanh chóng chỉ đường: "Đi từ bên kia qua là được..."



"Cảm ơn." Thanh niên nói cảm ơn xong, hơi dừng một chút, lại hỏi: "Người vừa mới rời khỏi đây là ai vậy?"



Nhân viên công tác cũng không có phòng bị gì: "Là thầy Thương."



Thanh niên nghi hoặc.



Nhân viên công tác: "Thầy Thương Khí, thiên tài chơi đàn dương cầm."



Thanh niên mỉm cười: "Vâng, cảm ơn cô."



*



Tranh gia: Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm mèo, cho nên mọi người cố gắng bỏ phiếu sao!?