Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1969 : Quy tắc chăn nuôi (10)

Ngày đăng: 22:37 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hành vi của Thương Khí lần nữa kích thích đến Thương Vu Thành, trực tiếp đi tới muốn chào hỏi trên người Thương Khí.



Sơ Tranh quay đầu nhìn sang bên kia một chút, trong nháy mắt khi Thương Vu Thành giơ tay, ánh mắt lạnh lẽo, ngân mang chớp lên, Thương Vu Thành khí thế hung hăng "bịch bịch" ngã nhào xuống thảm.



Thương Khí: "..."



Đám người: "..."



Bầu không khí có chút xấu hổ.



Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ bám lấy bả vai Thương Khí, đầu chống vào cằm hắn, mắt lạnh nhìn Thương Vu Thành.



Chó điên còn muốn đánh người của ta!



Ta cũng chưa từng đánh đâu!



Thương Vu Thành hoàn toàn không biết sao mình lại ngã, chờ ông ta kịp phản ứng, mình đã nhào xuống đất.



Quả nhiên ở cùng một chỗ với tai tinh này, thì không có một chuyện gì tốt!



Thương Vu Thành xanh mặt đứng dậy, vẫn muốn đánh Thương Khí phát tiết tức giận dưới đáy lòng, nhưng đáng tiếc Thương Khí cũng không cho ông ta cơ hội này, tránh khỏi một tát của Thương Vu Thành.



"Mày còn dám tránh!" Thương Vu Thành chỉ vào Thương Khí: "Thương gia đã làm sai chuyện gì mà sinh ra một thứ như mày chứ!"



Thương Khí không hay cãi lại, nhưng một khi nói chuyện, cũng không tính là khách khí: "Vậy thì phải hỏi xem đời trước Thương tiên sinh phạm phải sai lầm gì."



"Mày mày mày... Nghiệt chướng!!"



Thương Vu Thành tức giận đến xém chút qua đời tại chỗ.



"Thương tiên sinh, đừng tức giận." Hạ Cẩn vẫn luôn xem kịch cuối cùng cũng lên tiếng, trước tiên trấn an Thương Vu Thành xuống.



Thương Vu Thành lúc này giống như bắt được một chút hi vọng sống: "Hạ tiên sinh, ngài mau giúp tôi xem nghiệt chướng này một chút đi, cứ tiếp tục như thế, nó sẽ hại chết cả nhà chúng tôi!"



Thiện Dư bây giờ còn đang ở bệnh viện, đều là bởi vì nghiệt chướng này.



Hạ Cẩn: "Chuyện này không vội, tôi có cách giải quyết, nhưng cần Tiểu Thương tiên sinh phối hợp."



Đáy mắt Thương Vu Thành không có vẻ quan tâm không nỡ của cha đối với con trai, chỉ có phẫn nộ và oán hận, cắn răng nói: "Phối hợp, nó dám không phối hợp!"



Thương Khí hờ hững nhìn hai người này, giống như không sinh ra tâm tình gì vì lời bọn họ nói.
Người này...



Khi Thương Khí đối mặt với gã thì cảm thấy rất không thoải mái.



Thương Khí quay người rời đi trước, ôm Sơ Tranh lên lầu, đi đến hành lang tầng hai, vừa vặn trông thấy xe phía dưới rời đi, lái về phía cửa lớn trang viên.



Thương Khí không cảm thấy có gì đau khổ, hắn đã quen.



Thương Vu Thành chán ghét căm hận, người Thương gia sợ hãi... Những thứ này hắn đã sớm nếm thử, không đau khổ là thật.



Ai bảo hắn là người có thể mang đến xui xẻo chứ.



Sơ Tranh dùng móng vuốt đẩy hắn.



Thương Khí rũ mắt nhìn về phía cô: "Tôi không sao, không cần lo lắng."



Sơ Tranh hoài nghi nhìn hắn, mi nhìn cũng không giống như không sao.



Thương Khí không nói nữa, chỉ vuốt vuốt cô, buông cô xuống: "Để tôi yên tĩnh một mình một lát, được chứ?"



Hắn không xem Sơ Tranh như mèo, phảng phất như là một người, trưng cầu ý kiến của cô.



Sơ Tranh hơi chần chờ, ngừng lại tại chỗ.



"Cảm ơn."



Thương Khí dùng đầu ngón tay đụng cô một chút, đẩy cửa thư phòng ra tiến vào, cửa phòng không khóa chặt, chỉ là hờ khép.



Sơ Tranh đứng trong hành lang, nhìn cửa thư phòng, lại nhìn bên ngoài, vài giây sau, chạy về phía một cánh cửa sổ mở ra, thân thể nhảy lên, linh hoạt nhảy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.



-



Sơ Tranh trở lại trang viên, còn chưa vào cửa, thì đã nghe thấy tiếng đàn quỷ dị kia, bóng đêm bị tiếng đàn vạch phá, nhiễm lên cảm giác âm trầm.



Trái tim nhỏ bé của Sơ Tranh bịch bịch cuồng loạn, trực giác cho thấy không tốt lắm, cấp tốc vọt vào bên trong.



Tiểu Tứ đang vội vàng lên lầu, Sơ Tranh lập tức theo đuôi anh ta đi lên.



Nhưng khi bọn họ đi đến phòng đàn, tiếng đàn đã biến mất rồi.



Tiểu Tứ "Ai da" một tiếng, quay đầu xuống lầu.



Sơ Tranh: "???"