Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1971 : Quy tắc chăn nuôi (12)

Ngày đăng: 22:37 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



—— Thích anh.



Thương Khí trông thấy chữ trên màn hình điện thoại, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên: "Em còn biết chữ."



Sơ Tranh: "..."



Ta biểu hiện giống như mù chữ sao?



Vài giây sau, Thương Khí mới giơ tay sờ sờ đầu Sơ Tranh: "Vậy về sau tôi nuôi em có được không?"



Cho dù Sơ Tranh biểu hiện khác hẳn với mèo thường, nhưng đối với Thương Khí mà nói, cô vẫn chỉ là một con động vật nhỏ, hắn căn bản sẽ không nghĩ sang phương diện khác.



Sơ Tranh hất đầu lên, không cho phép sờ đầu!



"Được, không sờ." Thương Khí thu tay lại.



Sơ Tranh bám lấy điện thoại di động đánh chữ.



—— Ai cần anh nuôi.



Trong câu chữ đều là ghét bỏ.



Sau đó lại dõng dạc.



—— Tôi nuôi anh.



Nhưng mà...



Vương bát đản đến nay không có động tĩnh, không phải nó hư mất rồi chứ?



【 Tiểu tỷ tỷ, không có nha. 】 Vương Giả lập tức chính danh cho mình: 【 Tiểu tỷ tỷ muốn phá sản sao? Ta có thể thỏa mãn cô nha. 】



Không!



Ta không muốn!



Bây giờ ta chỉ là một con mèo mà mi cũng không buông tha, rốt cuộc ai mới phát rồ hả!



【 Như vậy tiểu tỷ tỷ muốn dùng cái gì để nuôi thẻ người tốt của cô đây? 】 Vương Giả dùng giọng điệu cao quý thành thạo giống như từng đi học bổ túc vậy.



Ta có cách.



【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải hài hòa hữu hảo giảng văn minh làm người tốt, cho nên xin ngài đừng có những ý nghĩ không thiết thực kia nha. 】 Cô tuyệt đối là muốn đi giết người phóng hỏa.



Bây giờ ta cũng không phải người.



【...】 Thế mà lại không phản bác được.



【 Làm mèo tốt! 】
Trên thủy tinh phản chiếu hình dáng của hắn.



Hắn thử giương khóe miệng lên, nhưng nụ cười kia cứng ngắc lại quỷ dị, Thương Khí rất nhanh ép khóe miệng về.



Thương Khí lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm các loại # luyện tập mỉm cười thế nào # # phương pháp mỉm cười tốt nhất #.



Thương Khí dựa theo phương pháp nói ở trên, cố gắng mấy lần, cuối cùng đều cảm thấy đối với mình mà nó là quá khó khăn.



Nhưng hắn cũng không từ bỏ, xem lần lượt từng video, luyện tập theo.



Chân trời dần dần nổi lên màu trắng bạc, Thương Khí bóp bóp khóe miệng hơi cứng ngắc, thở dài, chậm rãi lên lầu.



Thương Khí thả nhẹ âm thanh, một lần nữa nằm lại trên giường.



Nhóc con mềm mại kia chủ động dựa tới, móng vuốt nhỏ duỗi vào ngực mình, giống như người ôm.



Đầu ngón tay Thương Khí cọ xát trên móng vuốt của nó, sau đó nhắm mắt lại.



Lần này Thương Khí rất nhanh chìm vào giấc ngủ, chờ hô hấp của hắn trở nên đều đặn, Sơ Tranh giật giật lỗ tai, mở mắt ra, ngửa đầu liếc hắn một cái, một lát sau thu tầm mắt lại.



-



Mặt trời treo ở chân trời, mang theo ánh sáng ấm áp phủ kín cả phòng.



Trên giường lớn trong phòng, người đàn ông dung mạo tuấn mỹ nhắm chặt hai mắt, trong ngực ôm một con mèo trắng như tuyết, tư thế ngủ của mèo không hề giống tư thế mèo nên có chú nào, mà giống như người kéo thân thể đến dài dài, còn thò móng vuốt vào bên trong từ mép áo ngủ.



Cái này nếu như thay đổi đối tượng, đây tuyệt đối là một hình ảnh mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép xuất hiện.



Nhưng bây giờ nhìn, càng làm cho người ta cảm thấy ấm áp đáng yêu.



Thương Khí khẽ động, muốn xoay người, cảm giác được lông xù bên người, ngực còn hơi ngứa, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.



Thương Khí mở mắt ra liền trông thấy đầu và lỗ tai đầy lông xù của Sơ Tranh.



Đệm thịt đặt trên người hắn, đã dán vào làn da hắn.



Thương Khí thở dài, lấy móng vuốt nhỏ của Sơ Tranh ra.



Đối với một động vật nhỏ, Thương Khí đương nhiên không có ý tưởng gì, hắn sắp xếp cẩn thận cho Sơ Tranh, ngồi dậy trước một bước.



Thương Khí động người dậy, Sơ Tranh liền mở mắt ra, cũng ngồi dậy.



Thương Khí vốn đang cẩn thận từng li từng tí, thấy cô tỉnh, lại ngồi trở lại: "Không ngủ?"



Sơ Tranh lắc lắc đầu.



Con mèo nhỏ mới vừa dậy, lông còn chưa xuôi xuống, lúc này lắc lắc đầu, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.



Thương Khí bị manh đến, trong mắt nhiều hơn mấy phần màu sắc ấm áp: "Vậy dậy đi, tôi đi nấu bữa sáng."



Sơ Tranh nhìn đồng hồ ở đầu giường, thời gian này, đã hơn mười giờ rồi, nấu bữa trưa còn nghe được.