Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 197 : Vương gia vạn phúc (27)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Yến Quy đột nhiên được phong vương, vốn là thánh chỉ mang tính nhục nhã ban hắn cho Thành vương phủ, đảo mắt lại biến thành chính thức tứ hôn.



Không có ai biết tại sao Hoàng đế lại làm thế.



Ngay cả Yến Quy cũng không hiểu.



Mà lúc này, tiểu đạo sĩ đang phàn nàn với Sơ Tranh: "Thêm tiền! Nhất định phải thêm tiền! Bây giờ ta ở trong cung cái gì cũng phải cẩn thận! Không hề dễ dàng đâu!"



"Người trong cung xem ngươi như thượng khách, ngươi muốn gì có đó mà còn không hài lòng à?" Đương nhiên Sơ Tranh hết sức vui vẻ với đề nghị của hắn.



Tiểu đạo sĩ đòi thêm tiền là đạo sĩ tốt.



"Ngươi thử vào cung một chút xem." Tiểu đạo sĩ trợn mắt trừng cô một cái: "Ta là người có lý tưởng, muốn lưu lạc khắp thế gian này, sao có thể ở trong thành cung lãng phí thời gian cơ chứ."



Vào một đêm hôm khuya khoắt, Sơ Tranh đột nhiên tìm hắn.



Hắn đang ngủ say, đột nhiên bị gọi dậy, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe cô nói muốn cho mình tiến cung sống cuộc sống yên vui sung sướng.



Hắn bị giật mình mà tỉnh lại.



Đi vào cung hưởng phúc cái gì?



Chém đầu sao?



Nhưng cô lại bảo hắn đi lừa gạt Hoàng đế.



Là tên bạo quân ấy ấy, cô nghĩ đi đâu thế chứ!!



Nhưng nhìn mặt mũi của ngân phiếu...



Tiểu đạo sĩ rất không có cốt khí mà bị khuất phục.



Sơ Tranh mặt lạnh nhả ra hai chữ: "Lừa người?"



"..." Tiểu đạo sĩ tức giận nhét ngân phiếu vào ngực: "Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, hồi cung đây, bị người ta phát hiện thì xong mất."



Đi tới cửa, tiểu đạo sĩ chợt quay đầu lại: "Những đơn thuốc này của ngươi từ đâu tới vậy? Ta thấy khá quen..."



"Một lão đầu bán cho ta."



"... Ngươi tuyệt đối đừng nói với ta, là một lão đầu mắt mù nhé?"



Sơ Tranh nhẹ gật đầu.



"..." Tiểu đạo sĩ thần sắc cổ quái nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã nói sao mà nhìn quen mắt như vậy rồi, ngươi trông thấy hắn ở chỗ nào vậy?"



Sơ Tranh làm sao biết chỗ kia là chỗ nào.



Nên nói tiểu đạo sĩ cứ nhảy thẳng từ Kỳ Sơn xuống, sau đó dọc theo hướng tây mà đi.
"Ta nghe nói khi công chúa xuất giá cũng không mua được..."



"Bộ hỉ phục trên người Tấn vương hình như cũng là của Cẩm Tú phường, kia là thiên tầm dệt kim cẩm."



"Thành vương phủ thật có tiền a..."



Vải vóc của Cẩm Tú phường được nhận định là tốt nhất, bởi vì toàn bộ hoàng thành chỉ có Cẩm Tú phường mới có loại vải này.



Khi mặc lên người, đặc biệt là lúc di chuyển nhìn giống như mây bay, cực kì đẹp.



Nhưng bởi vì vải vóc khó kiếm, nên ngoại trừ tiến cống vào cung, thì Cẩm Tú phường cũng không giữ lại nhiều.



Yến Quy cọ xát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.



Lúc này nhịp tim và tiếng nhạc hỉ đan xen vào nhau.



Trong đôi mắt màu nâu nhạt, ánh lên hình ảnh hải đường sáng rực như nắng chiều, cùng với thân ảnh đang tiến về phía mình.



Thiếu niên tiến lên bế Sơ Tranh lên, đi về phía kiệu hoa.



Yến Quy muốn nói chuyện với Sơ Tranh, nhưng lúc này không phải lúc, nên hắn chỉ có thể đặt cô xuống.



Dọc đường đi từ Thành vương phủ đến Tấn vương phủ, có người rải lá vàng và hạt đậu vàng về phía quần chúng vây xem hai bên.



Chiêng trống vang trời, náo nhiệt phi phàm, lời chúc phúc như nước thủy triều.



Mười dặm phố dài hải đường rơi.



Hồng trang khuynh quân thịnh thế hoan nghênh.



Hôn lễ cổ đại rườm rà phiền phức, cũng may phía sau Sơ Tranh chỉ cần ngồi trong gian phòng là được, nếu sớm biết phiền toái như vậy, thì cô nhất định sẽ không làm.



Lần sau không thể làm vậy nữa!



Sơ Tranh kéo khăn tân nương trên đầu xuống.



Lục Châu bị dọa phát sợ: "Tiểu thư, ngài làm gì thế?"



"Thông khí." Sắp nóng chết rồi đây, trên đầu thật nặng, quần áo cũng thật nặng!



"Không được." Lục Châu lập tức đắp khăn tân nương lên đầu cô: "Cái này là điềm xấu, phải đợi vương gia đến vén khăn mới được."



"Vậy ngươi gọi hắn đến đây." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn nói.



"..." Vương gia còn phải ứng phó với khách nhân bên ngoài đó.



Sơ Tranh còn muốn kéo, Lục Châu không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn cô không thể kéo xuống, còn nàng lập tức đi gọi Yến Quy.



Yến Quy nghe xong thì làm sao còn nhớ được tân khách nữa, nhanh chóng trở về phòng.



Lục Châu thức thời lui ra khỏi phòng, lưu lại không gian riêng cho hai người.