Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1979 : Quy tắc chăn nuôi (20)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tụ tập các tiểu đệ, khuếch trương địa bàn về phía Tây thành một chút, thuận tiện làm đội ngũ tiểu đệ của mình cũng khuếch trương một phen.



Tiến độ chủ tuyến đã đến 20%, lại cách thành công gần hơn một bước!



Ta có thể!



Trời tối Sơ Tranh lắc lư về trong tiểu khu, lúc này không ít người cơm nước xong xuôi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Sơ Tranh, trẻ nhỏ và mấy cô gái đều muốn qua sờ sờ.



Nhưng Sơ Tranh ra vào tiểu khu nhiều lần, mọi người đều biết chủ nhân của cô là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, hình như còn là minh tinh...



Cho nên những người này cũng chỉ dám nhìn, không có mấy người dám động thủ thật.



Đi từ trong thang máy ra, Sơ Tranh liếc thấy người đàn ông ngồi trước cửa nhà, hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động, toàn thân đều quanh quẩn một cỗ áp suất thấp.



Sơ Tranh hơi chần chờ, đang suy nghĩ xem mình nên lui về thang máy, hay là đi qua.



Thẻ người tốt tức giận thì làm sao bây giờ?



Sơ Tranh còn chưa nghĩ ra, thang máy sau lưng đã khép lại, đi xuống phía dưới.



Sơ Tranh hít sâu một hơi, là thẻ người tốt muốn tìm người khác yêu đương trước, cũng không tính là lỗi của ta! Ta sợ cái gì!



Không phải chỉ là cái điện thoại thôi sao!



Ta đền hắn một trăm cái!



Đại lão không sợ!



Dưới đáy lòng Sơ Tranh làm xây dựng tâm lý xong, nhấc chân đi qua bên kia.



"Nguyệt Bán..." Thương Khí liếc mắt qua nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức ngẩng đầu nhìn sang, Sơ Tranh còn chưa kịp phản ứng, Thương Khí đã ôm lấy cô.



Sơ Tranh: "..."



Đây là muốn ngạt chết ta sao?



Sơ Tranh dùng móng vuốt lay lay Thương Khí, thả ta ra!! Sắp chết người... Mèo!



"Nguyệt Bán, em dọa tôi rồi." Giọng nói của Thương Khí ngột ngạt, đè nén mấy phần run rẩy.



Lúc tìm không thấy cô, Thương Khí suýt chút nữa cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại cô nữa.



Loại cảm giác này làm Thương Khí cảm thấy cực kỳ không ổn, giống như thứ quan trọng nhất của mình đột nhiên biến mất không tìm ra được nữa vậy.



Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là người bình thường.




"Tôi đến thư phòng..." Thương Khí dời ánh mắt, chỉ chỉ bên ngoài.



Trong thư phòng có ghế có thể nằm, cũng có ghế sofa, không cần lo lắng không có nơi ngủ.



Mấy ngày nay Thương Khí đều ngủ trong thư phòng.



Sau khi Thương Khí nằm xuống, có chút không ngủ được, vất vả lắm mới ngủ được, lại rất nhanh bừng tỉnh, bàn tay đụng phải một chút lông mềm mại, hắn cúi đầu nhìn, nhóc con kia nằm cuộn bên cạnh hắn, nho nhỏ một đoàn.



Thương Khí ngẩn người.



Nó lúc nào vào?



Giằng co gần năm phút đồng hồ, Thương Khí tặng lại chỗ đó cho Sơ Tranh, hắn đến phòng khách.



Nhưng khi hắn lần nữa bừng tỉnh, phát hiện Sơ Tranh lại cùng đến đây...



Cuối cùng Thương Khí không có cách nào, ôm Sơ Tranh trở về phòng.



-



Sơ Tranh bảo các tiểu đệ theo dõi kỹ Hạ Cẩn, không biết Hạ Cẩn tìm ai, ở bên trong mấy ngày đã được thả ra.



Hạ Cẩn không về nơi ở trước đó, mà là ở khách sạn.



Trong lúc đó Thương Vu Thành từng đi tìm Hạ Cẩn hai lần, không biết hai người đã bí mật nói những gì.



Trừ chuyện đó ra, Hạ Cẩn không có bất kỳ dị động gì, cũng rất ít khi ra khỏi khách sạn.



Chạng vạng tối hôm nay, Thương Khí mang theo Sơ Tranh đi ra ngoài cho mèo hoang ăn, khi trở về, Sơ Tranh rơi ở phía sau.



Đằng trước có người vội vã đi tới, giống như đang gấp gáp, Thương Khí quay đầu nhìn Sơ Tranh, không chú ý tới bọn họ, bị người kia đụng vào.



Sơ Tranh phát hiện ra điểm không hợp lý, mau chóng đi tới.



Thương Khí bưng lấy mu bàn tay, phía trên có chút máu.



Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía mấy người kia, trong đó có người đang quay đầu nhìn, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, người kia hơi sửng sốt, một giây sau quay đầu lại, cúi đầu chạy.



Sơ Tranh nhìn tay Thương Khí còn đang chảy máu một chút, ánh mắt lập tức phát lạnh.



—— Có chút việc, anh về trước đi.



Sơ Tranh ném lại câu nói này cho Thương Khí, đuổi theo về phía người vừa chạy đi kia.



Thương Khí: "???"



Thương Khí đương nhiên không thể nào để mặc Sơ Tranh chạy như vậy, không quan tâm gì đến tay nữa, vội vàng đuổi theo, vệ sĩ đằng sau thấy ông chủ nhà mình chạy, cũng nhanh chóng đuổi theo.