Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1984 : Quy tắc chăn nuôi (25)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh bảo Thương Khí giúp cô cầm điện thoại di động, chính cô đâm ra một hàng chữ.



—— Em ở cùng anh lâu như vậy, có xảy ra chuyện gì đâu?



Thương Khí suy nghĩ kỹ một chút, hình như... Chưa từng xảy ra chuyện gì.



Sơ Tranh tiếp tục đánh chữ.



—— Đừng suy nghĩ lung tung.



—— Đi ngủ đi.



Thẻ người tốt chỉ hay nghĩ nhiều, từng làm ngốc bạch ngọt... Được rồi, ngốc bạch ngọt quá mệt mỏi, hắc hóa cũng rất tốt.



Thương Khí nhìn nhóc con trong ngực, cuối cùng không nói gì nữa, mà là hỏi một vấn đề trí mạng: "Tắm rửa không?"



Sơ Tranh: "!!!"



Làm gì có con mèo nào tắm mỗi ngày!!



Sơ Tranh đứng dậy liền muốn chạy, bị Thương Khí chụp vào trong lòng.



Sơ Tranh: "..." Ta không!!!



Sơ Tranh túm lấy ghế sofa không chịu buông lỏng móng vuốt.



"Em chạy ở bên ngoài một ngày rồi, rất bẩn." Thương Khí không dám dùng sức, giảng đạo lý cho cô nghe: "Nếu như em không tắm, hôm nay tôi sẽ đến thư phòng ngủ."



Sơ Tranh: "..."



Mi cứ ngủ!!



Ta không đi!



"Ngoan, nghe lời."



Cuối cùng Thương Khí vẫn đưa được Sơ Tranh vào phòng tắm, giúp cô tắm xong, thổi khô bộ lông dài kia, nằm ở trên giường thì đã qua nửa đêm rồi.



Sơ Tranh từ bên cạnh chen đến trong ngực Thương Khí, thân thể không cho phép cô ôm Thương Khí ngủ, đành phải miễn cưỡng gối lên cánh tay Thương Khí.



"Nguyệt Bán, một thân đầy lông này của em thật sự rất nóng." Thương Khí lại còn có chút ghét bỏ: "Sáng mai tôi dẫn em đi cắt lông đi."



Sơ Tranh: "..."



Mi cứ không thể nhớ thương ta được sao? Nhớ thương lông lông của ta làm gì! Lông của ta trêu chọc mi à!



Ta không cắt lông!



Sơ Tranh xoay người, cuộn mình sang một bên khác ngủ.




Có lẽ là nghĩ đến chuyện lần trước gặp phải, cuối cùng Hạ Cẩn cũng trở nên cẩn trọng hơn.



Cô quan tâm Thương Khí kia như vậy, vốn cho rằng chỉ cần nhắc đến Thương Khí, cô sẽ rối lòng, thật không nghĩ đến, cô không hề có chút phản ứng gì.



Thế này mẹ nó bảo gã đáp thế nào!



Gần đây không có ai, càng thuận tiện cho Sơ Tranh.



Hạ Cẩn có mấy phần bản lĩnh thì thế nào, ở trước mặt Sơ Tranh chính là hổ giấy.



Đại lão dạy gã làm người!



Lần trước Hạ Cẩn đã ăn thiệt, thấy mình không phải là đối thủ của Sơ Tranh, quả quyết lựa chọn rời khỏi nơi này.



Nhưng mà Hạ Cẩn còn chưa đi ra ngoài, đối mặt chính là một gậy vung tới, đập ngay vào giữa trán, hai mắt biến thành màu đen, bịch một tiếng ngã xuống đất.



Đỗ Bái mang theo đạo cụ gây án đi ra, khoa trương chỉ vào Sơ Tranh: "Nhóc có lai lịch gì hả, yêu quái sao?!"



Vừa rồi anh ta nhìn thấy người thanh niên này nói chuyện với Sơ Tranh thì cũng thôi đi, lại còn trông thấy Sơ Tranh động thủ, ép thanh niên đến sít sao.



Sức chiến đấu của một con mèo có thể mạnh mẽ như vậy sao?



Tuyệt đối không thể!



Cho nên đây tuyệt đối không phải một con mèo bình thường!



Anh ta đã nói mà, người như Thương Khí, tại sao lại nuôi một con mèo, nhưng nếu con mèo này là yêu quái hay gì đó, vậy thì không giống nha!



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh dùng di động đánh ra một hàng chữ.



—— Trước tiên trói hắn ta lại đi, tôi đi xem Thương Khí một chút.



Cho Đỗ Bái xem xong, Sơ Tranh lập tức quay đầu xông ra ngoài.



Đỗ Bái: "..."



Không phải!



Tôi đã đồng ý chưa?



Anh ta là một công dân tốt đẹp nghề nghiệp đoan chính, tại sao có thể làm loại chuyện này!



Mẹ, thế này bảo anh ta giấu người đi đâu giờ?



"Nghỉ ngơi giữa trận sắp kết thúc rồi, nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian."



"Đi từ bên này qua nhanh hơn..."



Tiếng bước chân đột nhiên tới gần phía bên này, khóe miệng Đỗ Bái co quắp một trận, vội vàng kéo Hạ Cẩn giấu vào trong góc bên cạnh.