Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2040 : Chậm chạp muốn về (7)

Ngày đăng: 22:39 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tâm tình Khương Tĩnh cực kỳ không tốt, không đi ăn bữa khuya cùng đám Lư Hân Di, mà một mình đi về ký túc xá.



Cô ta nghĩ mãi mà không rõ, nếu như tiền kia không phải cô trộm, thì rốt cuộc Sơ Tranh lấy đâu ra một trăm ngàn.



Nhất định có vấn đề!



"Ưm..."



Trước mắt Khương Tĩnh tối sầm lại, một cỗ sức mạnh rất lớn túm cô ta đi sang bên cạnh, sợ hãi ập đến làm cô ta muốn lên tiếng hô to cầu cứu.



Đáng tiếc trong cổ họng cô ta chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhẹ.



Âm thanh bên tai càng ngày càng xa, bốn phía dần dần yên tĩnh lại, Khương Tĩnh không biết mình bị kéo tới nơi nào.



Đây là trường học, vì sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy?



Cô ta không muốn chết!



Khương Tĩnh cảm giác mình bị ném xuống đất, mắt bị bịt kín, không thấy gì cả.



Người bắt cô ta đi không phát ra bất kỳ âm thanh gì, Khương Tĩnh ngửi thấy mùi lá cây mục nát, đây là rừng cây của trường học?



Vì sao không nói lời nào?



Người bắt mình là ai?



Gặp phải lưu manh sao?



Trong đầu Khương Tĩnh hiện lên đủ loại suy nghĩ, thậm chí đã nghĩ đến, sáng mai mình bị phát hiện sẽ leo lên đầu đề.



Không...



Cô ta không muốn chết.



-



Sơ Tranh đẩy cửa ký túc xá ra đi vào, Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt đồng thời im lặng.



Bầu không khí trong ký túc xá cổ quái.



Sơ Tranh giống như không có cảm giác gì, tự làm chuyện của mình.



Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt giằng co một hồi, liếc nhìn nhau, rồi ngồi xuống một bên thì thầm.



Mắt thấy sắp đến giờ tắt đèn, Khương Tĩnh vẫn chưa về.



Diệp Mộng Duyệt: "Sao Tiểu Tĩnh vẫn chưa về?" Trước đó Khương Tĩnh không đi cùng bọn họ, nói muốn trở về ký túc xá trước.



Kết quả bọn họ đã trở về hết, Khương Tĩnh vẫn chưa về.




Sơ Tranh đi đến bên tai Khương Tĩnh, toàn thân lộ ra khí thế hung ác: "Cô còn chọc tôi lần nữa, tôi không thể bảo đảm lần sau sẽ làm ra những chuyện gì đâu."



Khương Tĩnh liếc mắt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.



Trong đôi mắt kia là cảm xúc mà cô ta hoàn toàn xa lạ.



Chỉ nhìn vào đó một chút, là giống như có sông băng núi tuyết sụp đổ, cô ta sẽ bị mai táng ở trong đó.



Khí lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán, phía sau lưng cả kinh đến đổ một tầng mồ hôi lạnh.



Ánh mắt cô trở nên đáng sợ như vậy từ bao giờ...



Phải, chính là đáng sợ.



Khương Tĩnh có loại cảm giác như mình bị ác ma nhìn chằm chằm, không cẩn thận là sẽ bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không thừa lại.



Sơ Tranh buông cô ta ra, thân thể Khương Tĩnh như nhũn ra, trượt theo tường ngồi xuống.



Ánh mắt nói không nên lời là phẫn nộ hay là hoảng sợ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.



Sơ Tranh vỗ vỗ tay, thần sắc lãnh đạm đi ra.



Trước sau cũng chỉ có mấy giây, Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt tiến lên đỡ Khương Tĩnh dậy.



Sau đó Khương Tĩnh yên lặng, không nói gì thêm.



-



Tiền cô Lâm làm mất đã tìm được, là bản thân cô Lâm thất thủ, trường học bên này đã làm sáng tỏ.



Số tiền kia rốt cuộc làm sao mà tìm được, chỉ sợ trừ Sơ Tranh thì không ai biết được.



Vì làm rõ ràng chuyện cô Lâm dùng thứ gì để đựng, cô đã hao hết miệng lưỡi với Vương bát đản đấy.



Cô quá khổ.



Kết quả này mặc dù không giống như các bạn học đoán, nhưng cũng coi như là một kết quả tốt.



Từ sau khi Sơ Tranh uy hiếp Khương Tĩnh ở trong ký túc xá, Khương Tĩnh thành thật hơn không ít, trông thấy Sơ Tranh liền đi vòng qua.



Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt thấy Khương Tĩnh như vậy, đương nhiên cũng tránh Sơ Tranh.



"Tiểu Tĩnh, cậu thật sự cảm thấy người đánh cậu là Hàng Sơ Tranh sao?"



Sơ Tranh không ở ký túc xá, Khương Tĩnh nói chắc chắn: "Chắc chắn là cô ta."



"Nhưng cô ta có chứng cứ không ở đó mà." Diệp Mộng Duyệt: "Có phải cậu nghĩ sai rồi không?"



"..."



Sao cô ta có thể nghĩ sai được, chính cô cũng đã thừa nhận rồi mà.