Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2043 : Chậm chạp muốn về (10)

Ngày đăng: 22:39 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mấy người giãy dụa tách ra, Bối Tiếu Tiếu bị đè đến xém chút thở không ra hơi: "Các cậu điên à! Cố ý đè trên người tớ làm gì?"



"..."



Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì mà!



Cũng không đạp phải cái gì, thì đã ngã một cách khó hiểu.



Luôn cảm thấy phía sau lạnh căm căm.



Nhưng đằng sau không có gì cả...



Không đúng, Hàng Sơ Tranh đâu?



Không phải vừa rồi còn đứng ở đằng sau sao, vì sau chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi?



Bối Tiếu Tiếu bị đè tới ngực ngột ngạt, thóa mạ tùy tùng một chầu.



-



Sơ Tranh rất nhanh liền biết "mấy ngày nữa" mà Bối Tiếu Tiếu nói là có ý gì.



Trường học vì muốn làm cho học sinh Đông Dương và Đông Hải mau chóng thích ứng với nhau, gia tăng tình hữu nghị hai bên, hợp tác tổ chức một cuộc chơi hài hòa chốn vườn trường, tổ chức một cuộc du lịch mùa thu.



Các học sinh trung học Đông Dương: "..."



Thời tiết lạnh như vậy, du lịch mùa thu cái quỷ gì!



Chỉ muốn học tập, không muốn du lịch mùa thu.



Mặc kệ bọn họ có muốn hay không, chuyện trường học quyết định ra, chắc chắn không thể thay đổi.



Nhưng không trở ngại các học sinh trung học Đông Dương làm trò, dồn dập biểu thị cần phải ứng phó với kỳ thi sau đó, tự động từ bỏ quyền tham gia du lịch mùa thu lần này.



Các giáo viên biểu thị học tập phải khổ nhàn kết hợp, cũng chỉ có thời gian ba ngày, hai ngày trong đó đã là cuối tuần, không chậm trễ học tập.



Học sinh: "..." Các thầy cô còn biết là cuối tuần cơ đấy!!!



Một chiêu không thành, lại bắt đầu nghĩ những cách khác —— tập thể xin nghỉ nói thân thể không thoải mái.



Một người xin nghỉ thì có thể phê chuẩn được.



Hai người ba người...




-



Có thêm một cô gái, mấy nam sinh quy củ hơn nhiều, rất nhanh liền hợp lực nhường ra mấy chỗ trống.



Tài xế vừa vặn lên xe vào lúc này, thấy trên xe có người, cũng không ngoài ý muốn: "Mọi người tự tìm vị trí ngồi đi, lập tức xuất phát.."



Vị trí nhường ra không nhiều, Sơ Tranh ngồi một mình ở hàng ghế phía sau cùng nhất.



Trì Quy ngồi ở hàng đối diện Sơ Tranh, chân dài tùy ý duỗi ra trong lối đi nhỏ, ánh mắt liếc nhìn mấy người phía trước vụng trộm ngó ngó phía sau.



"Chú ơi chú ơi... Mở cửa ra, mở cửa ra!!"



Tần Kiều người còn chưa đến, giọng đã tới trước.



Tần Kiều dẫn theo Giản Hữu, đang nhảy nhót bên ngoài cửa xe, bảo tài xế mở cửa.



Ánh mắt Sơ Tranh nhanh chóng đảo qua bốn phía, chỉ còn lại một ghế chỗ cô, và một ghế bên chỗ Trì Quy...



Nếu Tần Kiều đi lên, nhất định sẽ chọn chỗ cô.



Vậy dọc theo con đường này cô còn có thể an ổn sao?



Không thể!!



Sơ Tranh quyết định thật nhanh, đứng dậy nói với Trì Quy: "Tôi muốn ngồi vị trí bên trong chỗ anh."



Trì Quy sửng sốt một chút: "Chỗ bên kia không thể ngồi à?"



"Không thể."



Cửa xe đang từ từ mở ra, Sơ Tranh đã trông thấy tay Tần Kiều túm lấy tay vịn.



Sơ Tranh giật mình, trực tiếp bám vào bên cạnh Trì Quy, ấn vào ghế ngồi trước mặt, dễ dàng vượt qua chân Trì Quy, tiến vào bên trong, ngồi xuống.



Tần Kiều lên xe, Sơ Tranh đã ngồi xuống, tư thế kia giống như vẫn luôn ngồi ở chỗ đó.



Tần Kiều chớp chớp mắt: "Sơ Sơ, không phải cậu vừa mới..." Cô ấy chỉ chỉ một bên khác.



Tài xế thúc giục: "Đừng đứng ở đây, mau lên đi, chuẩn bị xuất phát rồi."



Tần Kiều vội vàng đi vào bên trong, Giản Hữu lên xe theo.



Tần Kiều hoàn toàn không có hứng thú với mỹ nam, nhiệt tình mời Sơ Tranh: "Sơ Sơ, cậu ngồi cùng tớ đi mà, dọc theo con đường này sẽ nhàm chán đến cỡ nào chứ, có tớ ở đây có thể giải buồn cho cậu."



Sơ Tranh: "..." Ta không! Chúng ta không thích hợp!