Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2061 : Chậm chạp muốn về (28)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sáng sớm vừa ngủ dậy Du Tử Tích đã bị nhét cho một đống cẩu lương, trừ cảm giác thán mình là một thần trợ công, thì lại cảm thấy rất đâm tim.



[ Du Tử Tích: Vì sao anh cũng thoát kiếp độc thân rồi, mà em vẫn còn độc thân? ]



[ Du Tử Tích: Em không đẹp trai sao? ]



[ Du Tử Tích: Em không phục! ]



[ Trì Quy:... ]



Du Tử Tích liên tiếp gửi tới mười mấy tin nhắn, Trì Quy tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn Sơ Tranh.



Trì Quy nhớ tới một chuyện: "Trước đó không phải em nói không có nhà sao?"



Sơ Tranh không ngẩng đầu mà nói: "Có anh thì có."



Trì Quy: "..."



Anh cảm thấy em đang trêu chọc anh, nhưng anh không có chứng cứ.



"Khụ..." Trì Quy ngăn chặn điểm vui vẻ dưới đáy lòng: "Anh thật lòng."



Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Em cũng thật lòng."



Trì Quy: "..."



Có ai phạm quy như em không?



Trì Quy đứng dậy, ngồi xuống trên mặt đất bên cạnh Sơ Tranh, hắn còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã đứng dậy, kéo hắn dậy: "Còn muốn bị bệnh nữa?"



Trì Quy ngơ ngác: "Không phải em cũng đang ngồi sao?" Hơn nữa nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù ngồi dưới đất cũng không lạnh lắm.



"Em giống như anh chắc?" Sơ Tranh ấn hắn xuống ghế sofa.



"Thân thể anh không kém như vậy đâu, lần này là ngoài ý muốn..." Trì Quy muốn cứu vãn một chút hình tượng của mình.



"Ồ."



Sơ Tranh lại phủ thêm một chiếc chăn lông cho hắn.



Trì Quy: "..."



Vừa rồi mình đang hỏi cái gì ấy nhỉ?



"Phòng này là em mới mua." Sơ Tranh giải thích một câu, lại bất thình lình phun ra một câu: "Học kỳ sau em không trọ ở trường."



Mới mua à...



Trì Quy quan sát vị trí của phòng này, cách trường học rất gần, khu phòng gần trường học điển hình, còn là loại cao cấp nữa.




Nhưng Trì Quy bỏ qua mất quá nhiều kiến thức, hắn đọc sách là cảm thấy như đang xem thiên thư.



Quên đi thôi.



Hắn cũng không phải là loại mọt sách.



Trì Quy nôn nóng, Sơ Tranh có thể cảm giác được một chút.



Tan học về nhà, Sơ Tranh hỏi hắn một câu: "Gần đây anh sao thế?"



"Không sao." Trì Quy quét thẻ đi vào tòa nhà.



Sau khi vào thang máy, Trì Quy nhìn chằm chằm số lầu đang nhảy: "Bảo bảo, em sẽ cảm thấy thành tích của anh không tốt, về sau không có tiền đồ sao?"



Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái: "Sẽ không."



"Nhưng em ưu tú như vậy, chờ em lên đại học, em sẽ gặp được người ưu tú hơn..."



"Trì Quy." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Em từng nói, anh là duy nhất, người bên cạnh em vĩnh viễn là anh, và cũng chỉ có thể là anh."



Trì Quy đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, khẽ cười: "Ừ, anh sẽ cố gắng."



Sơ Tranh: "..."



Kỳ thật cũng không cần, em nuôi một trăm anh cũng không thành vấn đề.



Xét thấy thẻ người tốt tâm hồn yếu ớt, cho nên Sơ Tranh không nói ra.



Vì thể xác và tinh thần nhóc con khỏe mạnh, ta nỗ lực quá nhiều.



Không nói nữa.



Đều là nước mắt chua xót.



-



Trì Quy bắt đầu suy nghĩ sau này mình muốn làm gì, mỗi ngày bắt đầu bận rộn lu bù.



Bọn học tra Du Tử Tích trong nháy mắt trở nên không thích hợp với Trì Quy.



Du Tử Tích cảm giác mình sắp thất nghiệp...



Du Tử Tích đang thăm dò ở biên giới của "thất nghiệp", đột nhiên nhận được lời mời của Tần Kiều, hỏi cậu ta có muốn gia nhập đội kịch nói không.



Du Tử Tích không thể ra ngoài làm bá chủ vườn trường với Trì Quy, đang rảnh rỗi không có việc gì làm.



Nghĩ đến chắc trong đội kịch nói có không ít nữ sinh, Du Tử Tích suy nghĩ một tẹo, cảm thấy có thể thực hiện, hấp tấp đi cùng Tần Kiều.



Học kỳ 2, học sinh Đông Dương và Hoa Hải rõ ràng đã hài hòa hơn không ít.



Tình huống ba ngày nháo trò, năm ngày đánh nhau của học kỳ trước đã rất ít khi xuất hiện, các giáo viên cảm thấy rất vui mừng.