Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2063 : Chậm chạp muốn về (30)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh đi theo Trì Quy xuống dưới, một đường đến lầu một.



Lúc này đã bắt đầu vào học, bốn bề vắng lặng.



Trì Quy có thể nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Tranh, hắn hơi dừng lại: "Em đi theo anh làm gì?"



"Đưa anh về phòng học."



"... Không cần." Đường về phòng học chỉ có một đoạn, còn cần cô đưa về à? Cô xem mình là trẻ con chắc?



"Vậy cúp học?"



"Hả?"



Nói là làm liền, Sơ Tranh bước mấy bước tiến lên, kéo Trì Quy rồi đi thẳng.



Sơ Tranh dẫn Trì Quy rời đi từ cửa sau, ông cụ canh giữ cổng trường không cảm thấy kinh ngạc mở cửa cho cô.



"Em thường xuyên rời khỏi trường học?"



Sơ Tranh từ cầm cổ tay hắn, chuyển qua lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay chen vào giữa ngón tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt.



"Ngẫu nhiên."



"..."



Ông cụ kia thấy em liền mở cửa, không hỏi một tiếng, thế này mà gọi là ngẫu nhiên?



Nhưng những chuyện này xưa nay hắn không biết...



Cách trường học không xa chính là bờ sông, lúc này không có người nào, Sơ Tranh và Trì Quy đi dọc bờ sông.



Sơ Tranh lên tiếng: "Chuyện của... Cha em, anh biết bao nhiêu?"



Trì Quy kinh nghi nhìn về phía cô.



Hắn ngập ngừng một tiếng: "... Biết một chút, trên báo có viết."



"Đại khái là năm Hàng... Em tầm 6,7 tuổi, cha em bắt đầu phát bệnh."



Bệnh tâm thần cũng có rất nhiều loại khác nhau, cha Hàng thuộc về loại không có tính công kích, chỉ là luôn nói lung tung, hoặc là chạy lung tung.



Lúc đầu cha Hàng chỉ lâu lâu mới phát bệnh một lần, có rất nhiều thời điểm đều tỉnh táo.



Nhưng dần dần bệnh tình của ông ấy càng ngày càng nặng.



Lúc nói chuyện với người khác, đột nhiên kể một số chuyện kỳ quái. Hoặc là hơn nửa đêm đột nhiên đi ra ngoài...



Đến đằng sau thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều hồ ngôn loạn ngữ.



Mỗi thời mỗi khắc đều cần có người trông coi, nếu không thì ông ấy sẽ chạy mất.
[ Sơ Tranh: Người cung cấp manh mối, ban thưởng. ]



Mạc Cùng trầm mặc nhìn tên của mình, một hồi lâu sau mới gạt ra một nụ cười.



Có tiền chính là ông lớn!



-



Trì Quy bên kia cũng đang hỏi thăm tin tức này từ đâu truyền tới.



Hiển nhiên tiền càng dễ làm hơn, Mạc Cùng gửi kết quả sơ bộ tới cho Sơ Tranh trước.



[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Tin tức là từ lớp mười truyền ra trước, lúc ban đầu còn không nói là ai, chỉ truyền có một người như thế... Sau đó lại có người nói là cha chị. ]



[ Sơ Tranh: Tôi muốn biết người đầu tiên truyền ra là ai. ]



Người đầu tiên Sơ Tranh hoài nghi chính là Bối Tiếu Tiếu, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng.



Trừ phi Bối Tiếu Tiếu thật sự muốn mình bao mấy cái màn hình lớn trưng bày một ít hình của cô ta, nếu không thì chắc sẽ không đến trước mặt cô nhảy nhót trước khi lấy được nhược điểm về.



Đương nhiên...



Cũng có khả năng là não Bối Tiếu Tiếu chập dây, muốn lên màn hình lớn.



[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Được. ]



Phạm vi đã rút ngắn đến lớp 10, chắc là rất nhanh có thể điều tra được.



Trì Quy bên kia lúc tự học buổi tối đã gửi tin nhắn tới cho Sơ Tranh.



Cũng giống như Mạc Cùng nói, tin tức từ lớp 10 truyền tới.



[ Sơ Tranh: Biết rồi. ]



Sơ Tranh gửi tin nhắn xong, nhìn hai chữ này, suy nghĩ một lát, tiếp tục đánh chữ.



[ Sơ Tranh: Anh thật tuyệt. ]



Sơ Tranh gửi xong, vẫn gật gật đầu, cảm thấy mình làm tốt lắm.



Sau đó lại bổ sung một câu.



[ Sơ Tranh: Tiếp tục cố lên! ]



Trì Quy bên kia một hồi lâu vẫn không thấy đáp.



[ Trì Quy: Có phải em đã biết rồi không? ]



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh lập tức đánh chữ.



[ Sơ Tranh: Em không biết. ]