Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2087 : Khoảng cách năm ánh sáng (16)

Ngày đăng: 01:48 23/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Uất Thì nghe thấy âm thanh huyên náo, cau mày đứng lên, đi tới cửa.



Vừa vặn trông thấy quân đoàn số 1 2 3 4 đuổi theo Sơ Tranh lên.



"Phó đôn đốc Lương ngài suy nghĩ lại một chút đi? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó!!"



"Phải cứu đôn đốc Lộ mà!"



"Phó đôn đốc Lương..."



Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, đằng sau còn có mấy người đi theo ồn ào.



Sơ Tranh quay người: "Tôi lặp lại lần nữa, tôi đã đi cứu, là không cứu ra được, báo cáo cứ viết như vậy, hiểu chưa?"



Quân đoàn số 1 2 3 4: "... Chuyện này... Đây là báo cáo sai, bị phát hiện là làm trái kỷ cương nghiêm trọng."



"Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần các anh một mực chắc chắn, thì ai biết được?"



"..."



Thế này không đúng!



Sơ Tranh tiếp tục tẩy não bọn họ: "Có phải tôi từng đi cứu Lộ Triệu Niên không?"



Quân đoàn số 1 2 3 4 gật gật đầu.



"Có phải là Helder không thả người không?"



Quân đoàn số 1 2 3 4 tiếp tục gật gật đầu.



"Tôi đi cứu người, Helder không thả người, cuối cùng không phải không cứu được sao?" Sơ Tranh cho ra một kết cấu logic hoàn chỉnh.



Quân đoàn số 1 2 3 4 tiếp tục gật gật đầu.



"Vậy còn có vấn đề gì nữa?"



"..." Mặc dù cô nói không hề có đạo lý, nhưng hình như họ không tìm thấy điểm để phản bác.



Uất Thì nhìn quân đoàn số 1 2 3 4 bị Sơ Tranh lừa gạt đến không dám nói lời nào, khóe miệng khẽ co giật.



Người này...



Dường như không giống như hắn nghĩ lắm.



Sơ Tranh vốn muốn đi một bên khác, đột nhiên rẽ ngoặt, đến cửa phòng Uất Thì: "Anh đã nghĩ xong chưa?"



Uất Thì lui lại hai bước, giữ một khoảng cách với Sơ Tranh: "Cô thật sự có thể rời khỏi nơi này?"



"Đương nhiên."



Cô gái tự tin lại chắc chắn.



Uất Thì không xác định được cô nói thật hay giả.



"Ngay cả bạn của mình cô cũng không cứu, tại sao tôi phải tin tưởng cô?"
Không thì chính là... Gián điệp.



Nhưng dùng gián điệp trong quân liên minh, để diệt trừ một Lộ Triệu Niên thì được ích gì?



Lộ Triệu Niên là một đôn đốc, chức vị không cao không thấp, y có gì đáng để người ta tốn tâm tư đi diệt trừ?



Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ta cả nha.



Cũng không phải hướng đến ta!



Sơ Tranh phân phó Trần Xuyên: "Được, anh chuẩn bị đi, chúng ta rời khỏi nơi này."



"Vâng, tiểu thư."



-



Sau khi Sơ Tranh rời đi, Đỗ Bang mò đến bên cạnh Trần Xuyên.



"Cái kia... Anh là thủ hạ của lão đại à?"



Trần Xuyên đang phân phó người phía dưới làm việc, nghe thấy giọng nói, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Bang.



"Anh là?"



"Tôi là Đỗ Bang." Đỗ Bang vội vàng vươn tay: "Chào anh."



"Chào anh." Trần Xuyên chỉ khẽ gật đầu, cũng không giơ tay.



Trước kia Đỗ Bang cảm thấy mình làm hoàng đế ở đây, cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý.



Nhưng bây giờ so sánh với người mặc âu phục giày da như Trần Xuyên đây, hắn ta quả thật giống như tôm tép nhãi nhép vậy.



Đỗ Bang xấu hổ thu tay lại: "Chuyện đó, lão đại còn thiếu thủ hạ không?"



Hắn ta không muốn ở lại chỗ này.



Đi theo cô có vẻ rất có tiền đồ nha!!



Từ trước đến nay Đỗ Bang luôn là một người thức thời.



Thức thời mới có thể sống lâu.



Khi nên ôm đùi thì phải ôm đùi.



Trần Xuyên: "Anh phải hỏi tiểu thư."



"Ồ..." Đỗ Bang hơi chần chờ, hỏi ra nghi vấn của mình: "Cô ấy không phải là đôn đốc sao? Vì sao anh lại gọi cô ấy là tiểu thư?"



"Chúng tôi không phải người của quân liên minh, tất nhiên gọi cô ấy là tiểu thư."



Đỗ Bang: "..."



Cho nên rốt cuộc cô là ai?



Trần Xuyên không tiếp tục trò chuyện với Đỗ Bang nữa, quay người đi xuống.



Đỗ Bang đứng vài giây, lật đật đuổi theo phương hướng Sơ Tranh rời đi.