Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2092 : Khoảng cách năm ánh sáng (21)

Ngày đăng: 00:39 24/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Uất tiên sinh."



Trần Xuyên khẽ gật đầu với Uất Thì.



Uất Thì nhìn chằm chằm anh ta, có chút kỳ quái, hắn biết người này vẫn luôn đi theo mình, nhưng xưa nay anh ta đều không can thiệp đến chuyện của mình, giống như chỉ đang trông coi hắn.



Anh ta làm như thế, chắc chắn là được người kia chỉ thị.



Nhưng hôm nay sao anh ta...



Chẳng lẽ cô trở về rồi?



Uất Thì theo bản năng nhìn sang phương hướng Trần Xuyên, vừa vặn nhìn thấy đám người tách ra, cô gái đi từ trong đám người tới.



Cô gái sắc mặt lạnh lùng mặc quân phục, trên vai khoác một chiếc áo khoác cùng màu, hai tay đút túi, chậm rãi đi tới, lúc đi lại, áo khoác giương lên một độ cong mạnh mẽ.



Không biết là bị quần áo trên người cô chấn nhiếp, hay là bị thân khí chất kia của cô uy hiếp, mọi người chủ động nhường đường cho cô.



Tư thế kia rất có khí thế đẹp trai tiêu sái như đại lão ra đường, người qua đường né tránh.



Đợi cô đi qua, trong đám người mơ hồ có tiếng bàn luận nho nhỏ ——



"Con gái mặc quân phục cũng đẹp trai như vậy sao?"



"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái có thể mặc bộ quần áo này ra được cảm giác như vậy đấy, có rất nhiều người đàn ông cũng không mặc ra được đâu!"



"Sau này tớ cũng muốn vào quân liên minh, thật sự rất đẹp trai."



"Cô ấy là ai vậy?"



"Hình như là... Lương Sơ Tranh?"



"????"



Anh hùng liên minh khởi tử hoàn sinh kia? Đám người vội vàng lật tư liệu trên tinh võng ra so sánh với người trước mặt, hình như thật sự là...



Sao cô ấy lại tới đây?



Sơ Tranh đứng vững ở nơi cách hiện trường xảy ra chuyện tầm hai mét, ánh mắt nhẹ chuyển, tùy ý rơi vào bọn người anh Tùng.



Anh Tùng nhìn thấy một thân trang bị của Sơ Tranh, tất nhiên sợ chết khiếp.



Mẹ nó đây là một đôn đốc đó!



Đôn đốc trong quân liên minh, chức vị còn cao hơn những người bên ngoài không ít, hơn nữa người ta có thực quyền, làm gì giống mấy người tên tuổi nghe thì hay đấy, kết quả lại chẳng có tí tác dụng gì.



Sơ Tranh: "Cậu bắt nạt hắn?"



"Không có... Không có!" Anh Tùng lắc đầu: "Tôi chỉ muốn mời hắn ra ngoài chơi, đúng, mời hắn ra ngoài chơi, chúng tôi là bạn học, sao tôi có thể bắt nạt hắn được."




Giọng nói của cô gái bình tĩnh lãnh đạm, giống như đây là một câu nói cực kỳ bình thường.



Uất Thì lại thật sự có chút động tâm...



Uất Thì đè thấp đuôi lông mày, lông mi buông xuống khẽ run rẩy: "Tôi còn có việc..."



"Uất Thì, đi ăn cơm với tôi."



"Tôi thật sự có chuyện."



"Được thôi, làm chuyện của anh trước."



"..."



Sơ Tranh an ủi mình phải "cưng chiều" thẻ người tốt, không thể động thủ, sau đó "tri kỷ" hỏi: "Anh muốn đi đâu?"



Uất Thì nhìn thấy Sơ Tranh như thế, luôn cảm thấy cô muốn đập chết mình.



"... Ăn cơm đi." Uất Thì từ bỏ giãy dụa.



"Được." Sớm ngoan ngoãn như vậy không phải tốt hơn sao.



-



Xe bay dừng lại ở khách sạn Just, Trần Xuyên thế mà đã đợi ở cửa: "Tiểu thư, Uất tiên sinh."



Uất Thì lấy áo khoác trên người xuống, muốn trả cho Sơ Tranh, nhưng thấy Sơ Tranh đi ở phía trước, hắn đành phải vắt áo khoác lên khuỷu tay.



Sơ Tranh vừa đi vào bên trong, vừa hỏi Uất Thì: "Có kiêng kị hay không ăn được thứ gì không?"



Uất Thì: "Tôi ăn gì cũng được."



Sơ Tranh chân thành đề nghị hắn: "Anh có thể bắt bẻ một chút." Như thế mới tương đối tốn tiền.



Uất Thì: "..."



Có thể ăn no là được, bắt bẻ cái gì?



Phòng ăn ở lầu cao nhất, toàn cảnh sáng tỏ, một vị khách cũng không có.



Uất Thì quan sát xung quanh: "Vì sao không có ai?"



Khách sạn Just cực kỳ nổi tiếng ở Đế Đô Tinh, cho dù không có dịp gì, thì cũng sẽ có người tới đây ăn cơm, danh sách đặt trước mỗi ngày còn có hạn.



Người trả lời chính là Trần Xuyên đi theo phía sau: "Ngày hôm nay không mở cửa kinh doanh."



Uất Thì theo bản năng hỏi: "Vì sao?"



"Không thích hợp có người ngoài ở đây." Sơ Tranh dời cái ghế ra, ra hiệu mời Uất Thì ngồi.



Uất Thì: "..."