Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2094 : Khoảng cách năm ánh sáng (23)

Ngày đăng: 00:39 24/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngày hôm sau Uất Thì mới biết Sơ Tranh nói "ngày mai gặp" là có ý gì.



Cô lại chờ ở bên ngoài học viện Liên Minh.



Hôm qua sau khi cô tới, trên tinh võng đã có chút lời đồn, ngày hôm nay lại đến... Uất Thì cảm thấy không qua bao lâu nữa, mình sẽ trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục.



Uất Thì không muốn đi tới lắm, nhưng Sơ Tranh giúp hắn không ít, mình cứ đi như thế, thì khó tránh khỏi có chút không có lương tâm.



Uất Thì cúi đầu, cấp tốc đi qua, mấy bước leo lên xe bay đằng sau.



"Phó đôn đốc Lương, cô có thể thông báo cho tôi biết trước một tiếng không?"



"Cái gì?"



"Cô tới nơi này." Đột nhiên xuất hiện, hắn cũng không kịp chuẩn bị tâm lý, thật sự rất dọa người.



Sơ Tranh nói thầm: "Vậy không phải anh sẽ chạy sao?"



"..."



Hắn giống loại người này sao?



Mặc dù trước đó hắn xác thực từng nghĩ... Nhưng cuối cùng không phải cũng không chạy sao?



"Tại sao anh lại đến học viện Liên Minh học?"



"Muốn học vài thứ." Lúc trước hắn vào học viện Liên Minh không bao lâu thì xảy ra chuyện, rất nhiều thứ đều không được học.



Bây giờ hắn muốn học lại.



Uất Thì không muốn trò chuyện nhiều về vấn đề này, trả lời xong thì không có động tĩnh gì nữa.



"Đúng rồi, áo của cô..." Hôm qua sau khi cô đi rồi, hắn mới phát hiện cô chưa lấy áo khoác đi: "Đến chỗ ở của tôi, tôi đưa cho cô."



"Ừ."



Uất Thì ở ngay gần học viện Liên Minh, hoàn cảnh khác biệt với trại dân tị nạn mà Sơ Tranh nghĩ, hoàn cảnh chỗ Uất Thì ở cũng không tệ lắm.



"Cô ở đây chờ tôi một chút..."



"Tôi đi lên cùng anh đi."



Uất Thì: "Không cần làm phiền phó đôn đốc Lương, tôi sẽ lấy xuống nhanh thôi."



Sơ Tranh: "Ồ."



Sơ Tranh không cưỡng cầu, ngồi trong xe bay, chờ Uất Thì đi lấy áo xuống.
"Đôn đốc Diêu, ngài ký xong văn kiện chưa vậy? Chúng tôi vẫn đang chờ họp đấy!" Bên ngoài có người thò đầu vào thúc giục.



"Xong rồi xong rồi." Đôn đốc Diêu vội vàng rời đi.



-



Gần đây rõ ràng Uất Thì được chú ý hơn hẳn, hắn hơi phiền với loại chú ý này.



Nhưng bởi vì liên quan đến Sơ Tranh, những người này lại không dám trêu chọc hắn.



Đắc tội với một đôn đốc... Không đúng, bây giờ cô là phó tham mưu... Đắc tội với một phó tham mưu thì ai cũng biết là tìm đường chết.



"Cô không cần tới đón tôi mỗi ngày đâu." Uất Thì cảm thấy ngày nào mình cũng bị người ta xem như khỉ mà nhìn. "Cô rảnh lắm sao?"



Đường đường là quan tham mưu, sao ngày nào cũng nhàn nhã như thế? Cho dù bây giờ không phải là thời kỳ chiến tranh, thì trong quân đoàn chắc cũng không ít sự vụ mà?



Sơ Tranh: "Thời gian đón anh vẫn có."



Uất Thì: "..."



Uất Thì cũng đã quen với chuyện ngẫu nhiên Sơ Tranh sẽ phun ra một vài lời kiểu vậy.



Uất Thì hít sâu, ánh mắt không né tránh đối đầu với cô: "Cô đang theo đuổi tôi sao sao?"



"..." Sơ Tranh vuốt vuốt quần áo mình: "Anh muốn tôi theo đuổi anh?" Nếu thẻ người tốt muốn...



"Không muốn."



"..."



"Tiểu thư, đằng sau có người đi theo." Giọng nói của Trần Xuyên từ phía trước truyền đến.



Sơ Tranh và Uất Thì đồng thời nhìn ra phía sau, đối phương rất bí ẩn, khi thì sẽ thay đổi đường, đi từ một giao lộ khác sang rồi bám theo.



"Bám theo bao lâu rồi?"



Trần Xuyên: "Một lúc rồi, chắc là bám theo từ khi ra khỏi học viện Liên Minh."



Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Dẫn chúng đến nơi vắng vẻ."



"Vâng."



Đáng tiếc đối phương cũng không cho bọn họ cơ hội này, Sơ Tranh vừa đưa ra quyết định này xong, xe bay đuổi theo đằng sau đột nhiên gia tăng tốc độ, lập tức theo sát ngay mông.



Con đường phía trước có hai chiếc xe bay xông ra, ngăn cản đường đi của họ.



"Tiểu thư, bị bao vây rồi!"



Xe bay chỉ là phương tiện giao thông, không có vũ khí, nhưng xe bay đối diện đang chậm rãi giơ vũ khí lên, nhắm vào xe bay của bọn họ.