Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2112 : Vua Hải Tặc (3)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ta có chuyện muốn biết."



"... Chuyện gì?" Cuối cùng cũng đã lộ ra bộ mặt thật sao?!



Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Vì sao ngươi lại cảm thấy bọn họ sẽ không tin tưởng ngươi?"



Câu uy hiếp kia của cô cũng chỉ là thuận miệng nói, căn bản không nghĩ thật sự uy hiếp được người.



Kết quả...



Dường như cậu ta vô cùng tự giác cảm thấy đám hải tặc trên thuyền sẽ không tin tưởng lời giải thích của cậu ta, nhất định sẽ cho rằng là cậu ta cho cô lên thuyền.



Đây là nhận biết gì?



Mịch Vân: "..."



Còn không phải bởi vì cậu ta làm quá nhiều chuyện, độ tín nhiệm quá thấp sao.



Nhưng việc này Mịch Vân sao có thể nói ra, cậu ta duỗi cổ ra: "Được, ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ làm đi! Hai mươi năm sau ta lại là một trang hảo hán!"



Nói thì nói như vậy, nhưng sợ hãi trong nội tâm cũng chỉ có Mịch Vân tự biết.



Cậu ta mới không muốn chết đâu!



"Ta không giết ngươi."



"..."



"Không phải ngươi coi trọng thân thể ta chứ!" Mịch Vân mặt hoảng sợ: "Ta cho ngươi biết, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không để ngươi làm bẩn thân thể ta đâu!"



Sơ Tranh: "..."



Bệnh tâm thần à!



"Nói cho ta nghe một chút về tình huống trên đảo, nói xong rồi, chỗ bạc này đều là của ngươi, không chỉ như thế, ta còn thả ngươi đi."



Mịch Vân ngờ vực: "Có chuyện tốt như vậy sao?"



"Ngươi có nói không?"



"Không nói sẽ thế nào?"



Sơ Tranh giơ tay chỉ vào mặt biển: "Chôn ở biển lớn xem ra không tệ, ngươi cảm thấy thế nào?"



Mịch Vân: "..."



Ta cảm thấy không thể!



-



Trên hải đảo bị hải tặc thống lĩnh, hải tặc hết thảy có ba vị đương gia.



Đại đảo chủ bình thường đều ở trên biển vất vả cần cù làm việc, thời gian ở trên đảo không nhiều.





Đúng như Sơ Tranh dự liệu, không có ai đến chỗ này tìm cô. Bên ngoài ồn ào náo động không bao lâu thì yên tĩnh xuống, khôi phục lại yên tĩnh.



-



Đảo U Linh.



Tên đảo làm sao mà có thì đã không ai có thể nói rõ nữa, từ lúc bọn họ nhớ được thì đảo này đã có cái tên như vậy.



Cư dân trên đảo đang tràn đầy phấn khởi đi về phía bến cảng của hải đảo.



Từ rất xa có thể trông thấy trên mặt biển có mấy chiếc thuyền lớn, đang tới gần nơi này, lá cờ treo trên thuyền lớn nói cho đám người ở trên đảo biết, Đại đảo chủ của bọn họ trở về rồi.



Thuyền lớn lần lượt cập bờ, người trên bờ công việc lu bù hẳn lên.



Mịch Vân sờ lấy cái ót còn hơi đau, cà lơ phất phơ đi đến trên boong thuyền, nhìn về phương hướng bến cảng.



Thế mà lại không tìm thấy nữ nhân kia ở trên thuyền, quả thực là gặp quỷ.



Đám người kia còn nói cậu ta tự nhiên kiếm chuyện...



Mịch Vân càng nghĩ càng giận.



Dù sao cậu ta cũng đã nhắc nhở bọn họ, nếu như về sau xảy ra chuyện gì, vậy thì không trách được cậu ta.



Mịch Vân xuống thuyền, đứa trẻ nhỏ chạy tới chạy lui trong bến cảng thấy cậu ta thì rất vui mừng xông lại: "Mịch Vân ca ca, Mịch Vân ca ca!"



Đứa trẻ nhỏ giống như con gà con, vây quanh Mịch Vân, nhảy nhót gọi cậu ta.



Người lui tới xung quanh cũng không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này.



Mịch Vân giật cái túi đeo bên hông xuống, đưa cho một đứa bé trong đó: "Cầm chia nhau đi."



"Oa a ~ "



Một đám trẻ nhỏ lập tức tản ra.



Mịch Vân vừa muốn rời đi, liền nghe thấy đằng sau huyên náo một trận, cậu ta quay đầu nhìn qua, không ít người lui tới, dường như đang tìm người.



Mịch Vân: "..."



Khi bảo các ngươi tìm thì không tìm, bây giờ mới tìm?



-



Sơ Tranh rời khỏi bến cảng, trước tiên tìm nơi thay một bộ quần áo.



Đừng thấy nơi này là một hòn đảo nhỏ mà nhầm, thứ nên có đều có, cũng không phải hoàn cảnh gian khổ như Sơ Tranh nghĩ.



Dù là bác gái bán đồ ăn ở nơi này, thì ăn mặc cũng tốt hơn bên ngoài nhiều.



Nhưng chỗ xấu chính là người chỗ này cơ bản đều biết nhau, xuất hiện một khuôn mặt lạ hoắc, lập tức sẽ làm cho họ cảnh giác.



Cũng may Sơ Tranh có thể đánh... Lấy tiền thu mua.



Sơ Tranh đột nhiên mất tích, người bên kia đều điên rồi.



Cô là dược nhân phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng ra được, sao có thể để cô chạy mất.



Nhưng người trông coi Sơ Tranh cũng không nói chính xác được rốt cuộc Sơ Tranh chạy lúc nào.



Lần cuối cùng nàng ta đi đưa cơm thì cô vẫn còn ở bên trong.



Cho nên, chắc chắn là chạy trốn trong khoảng thời gian này.



Mà hòn đảo gần đây chỉ có đảo U Linh, sau khi không tìm được người trên thuyền, lại bắt đầu tìm ở trên đảo.