Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2118 : Vua Hải Tặc (9)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vô số nước biển vây quanh hắn, rơi xuống chỗ sâu, Bộ Khinh muốn ngoi lên, lại phát hiện chân mình bị thứ gì đó cuốn lấy.



Nước biển bắt đầu tràn vào miệng mũi hắn.



Phải chết sao?



Đây là suy nghĩ hiện lên trong đầu Bộ Khinh, nhưng ý nghĩ này còn chưa rơi xuống, thân thể của hắn đột nhiên bị nâng lên.



Không khí mới mẻ tranh nhau chen lấn tràn vào phổi.



Hắn lần nữa trông thấy bầu trời xanh trên đỉnh đầu và... Gương mặt xinh đẹp của cô gái.



Được cứu? Hay là... Chết rồi?



Rất nhanh Bộ Khinh liền biết mình được cứu, bởi vì hắn cảm nhận được nhiệt độ.



Sơ Tranh vớt người lên bờ, lấy từ không gian ra một cái áo choàng bọc lấy thiếu niên.



"Ngươi nhảy xuống biển làm gì?" Nếu không phải cô không yên tâm nên đi cùng, thì bây giờ đã nhìn thấy thi thể rồi.



"..." Thân thể thiếu niên run dữ dội hơn.



Sơ Tranh ngờ vực, thẻ người tốt không giống như người sẽ tự sát.



"... Có người đẩy ngươi xuống?"



Thiếu niên lấy lại tinh thần vừa vặn nghe thấy lời này của Sơ Tranh, hắn vội vàng lắc đầu, tóc còn ướt vẩy ra một chút giọt nước, vẩy ra chỗ Sơ Tranh.



Thiếu niên vội vàng giơ tay lau đi, bình thuốc cầm trong tay lộ ra.



Thiếu niên nhanh chóng giấu bình thuốc ra sau lưng, dường như sợ Sơ Tranh trông thấy.



Bình thuốc là cô cho, sao lại sợ cô trông thấy?



Nếu như thẻ người tốt không phải tự sát, cũng không phải bị người đẩy...



"Cái này rơi xuống nước, ngươi vì nhặt cái này?" Sơ Tranh suy đoán ra một kết luận to gan này.



Thiếu niên không lên tiếng, tay giấu sau lưng dùng sức nắm chặt bình thuốc kia, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là sợ hãi.



Không biết là bị chuyện vừa rồi hù dọa, hay là vì Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "Thuốc mà thôi, ta có rất nhiều, mất thì mất."



Thiếu niên bò từ dưới đất dậy, áo choàng trên người thuận thế trượt xuống, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, xoay người chạy.



Sơ Tranh: "..."



Không phải, thẻ này có bệnh gì vậy?



-



Bộ Khinh.





Trang Bình: "..."



Tham tiền đại khái là sẽ di truyền nha.



-



Ban đêm.



Sơ Tranh chờ tất cả mọi người ngủ say, leo tường rời đi, tiến về Chu gia.



Tòa nhà của Chu gia xa hoa hơn những nhà khác không ít, cửa chính còn có nô lệ gác đêm.



Nhưng lúc này đêm đã khuya, người gác cửa tựa vào góc tường, ngủ như con lợn chết.



Sơ Tranh lặng yên không tiếng động tiến vào trong nhà.



Có một vấn đề rất quan trong...



Chu Phong ở phòng nào?



Sơ Tranh đi qua từng phòng một, không tìm được Chu Phong, ngược lại nhìn thấy Bộ Khinh.



Hắn lén lén lút lút xuất hiện cuối hành lang, sau khi xác định không có ai, nhanh chóng đi về một phương hướng.



Sơ Tranh đi theo phía sau hắn, muốn xem thử xem hắn muốn làm gì.



Cuối cùng Bộ Khinh ngừng lại trước một cánh cửa phòng, hắn nhìn hai bên một chút, vòng qua cửa sổ bên cạnh, cẩn thận đẩy cửa sổ ra, quan sát một lát, nhảy cửa sổ đi vào.



"..." Không phải nhóc đáng thương nhu nhu nhược nhược sao? Vì sao có thể làm ra loại chuyện như nhảy cửa sổ này chứ?



Luôn cảm thấy tình cảm bị lừa gạt.



Ước chừng khoảng thời gian một nén hương, Bộ Khinh đi từ trong phòng ra, đi theo đường cũ trở về.



"Đã trễ thế này rồi mà phu nhân còn muốn ăn uống, thật là... Ta buồn ngủ quá đi."



"Bớt phàn nàn vài câu đi, nếu không lại bị phạt bât giờ."



Tiếng trò chuyện truyền đến từ phía đối diện Bộ Khinh, hắn không ngờ tới lúc này mà còn có người, giật nảy mình, lúc xoay người đụng vào chậu hoa trên hành lang.



"Tiếng gì vậy?" Người bên kia nghe thấy động tĩnh, cũng tăng thêm tốc độ đi sang bên này.



Bộ Khinh chưa kịp tránh, thì đã bị người ôm vào lòng, tiếp đó miệng bị người ta che lại, ẩn người vào trong bóng tối.



Mùi hương đặc thù thuộc về cô gái tràn vào trong mũi hắn từ kẽ tay đang che miệng hắn.



Hắn nhớ rõ mùi này.



Là người ở bờ biển kia...



Hai người bên kia chạy tới trước mặt, thiếu niên cũng không dám giãy dụa.



"Không có ai mà."



Hai người xem xét một hồi, không phát hiện có gì dị thường.



"Có phải là mèo không?"



"Có thể là thế... Đi thôi, luôn cảm thấy âm trầm."



"Ôi, ngươi có nghe những lời đồn trên đảo gần đây không?"



"Sao mà không nghe được, sợ quá đi thôi, ngươi nói âm thanh vừa rồi không phải là..."



"Đừng nói lung tung, đi nhanh lên đi."