Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2148 : Zombie Tiên Sinh (7)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh lấy nước, lau mặt cho Bắc Trì.



Vì phòng ngừa hắn cắn người, Sơ Tranh tìm vải vóc, trói miệng hắn lại.



Làn da Bắc Trì hiện lên màu xanh trắng, nhưng dù là vậy, ngũ quan cũng cực kỳ đẹp đẽ, phù hợp với thiết lập thẻ người tốt quen có.



Sơ Tranh lau mặt xong, lại kéo tay hắn, từng chút từng chút lau sạch vết bẩn.



Bắc Trì thỉnh thoảng sẽ gầm nhẹ với cô một tiếng, trong cổ họng phát ra âm tiết mơ hồ.



Sơ Tranh làm rất chậm, trong mắt tổ hợp "không muốn sống", biểu hiện của Sơ Tranh chính là cực kỳ kiên nhẫn.



Kiên nhẫn với một Zombie như thế...



Mấy người của tổ hợp không muốn sống ngồi xổm ở góc tường thảo luận ——



"Mọi người nói xem, không phải đại lão quen biết chứ?"



"Có khả năng, nói không chừng quan hệ của hai người không tệ cơ!"



"Tôi cũng cảm thấy bọn họ quen nhau, chỉ là cũng đã là Zombie... Thật sự có chút đáng sợ."



Mấy người liếc nhau, vậy mà đều nhìn thấy sự đồng tình trong mắt nhau.



Bọn họ cũng từng gặp người thân, bạn bè biến thành Zombie, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vọng, rõ ràng là người sống sờ sờ, đột nhiên biến thành quái vật như vậy.



Không chỉ như thế, còn giương nanh múa vuốt muốn công kích bọn họ.



Bọn họ thật sự không làm được như Sơ Tranh, bình tĩnh mà đối mặt.



Bọn họ chỉ có thể chạy...



Sơ Tranh thu thập cho Bắc Trì xong, xác định trói chắc rồi, phủi phủi tay, đi từ bên kia tới.



"Sao mấy người còn chưa đi?" Sơ Tranh kỳ quái nhìn tổ hợp không muốn sống một chút.



Chi Khai: "Đại... Đại lão, cái đó, trong thành phố này không nhiều người sống, tôi cảm thấy, chúng ta ở cùng nhau vẫn tương đối an toàn."



"Đúng đúng đúng!"



"Đại lão chúng tôi có thể giúp cô."



"Chúng tôi sẽ không kéo chân cô đâu."



Sơ Tranh: "Vậy cũng không nhất định."



Tổ hợp không muốn sống: "..."



Mặc dù đại lão nói như vậy làm người ra rất đau tim, nhưng bọn họ không cách nào phản bác.





Ngày thứ hai mọi người ngủ dậy, Sơ Tranh đã cột chắc Bắc Trì, dắt hắn đi xuống lầu, đang nhét lên trên xe.



Bắc Trì mặc quần áo sạch sẽ, toàn thân trên dưới đã không nhìn ra bất kỳ vết bẩn nào, nếu như không phải màu da hắn không bình thường, thì không ai sẽ cảm thấy hắn là một con Zombie.



Lúc ban đầu bọn họ nhìn một mặt xám xanh kia thấy không thích ứng lắm, bây giờ nhìn quen, lại cảm thấy cũng không khó tiếp nhận như vậy.



Hơn nữa ngũ quan của Zombie này thật sự rất hoàn mỹ...



Trước khi biến thành Zombie, nói không chừng là minh tinh người mẫu gì đó.



"Đi lên!" Sơ Tranh dữ dằn đẩy Bắc Trì lên xe.



Bắc Trì gầm nhẹ một tiếng, tay bị trói sau lưng không thể động, thế là dùng chân đạp cửa xe, không chịu lên xe, như một đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh.



"Anh, anh nói hắn thật sự là Zombie sao?" Tiểu Cung ngoẹo đầu, tò mò hỏi Chi Khai.



Zombie này không giống với trong ấn tượng của cậu nhóc lắm!



Những Zombie đó rất là xấu, còn rất buồn nôn.



Nhưng Zombie này không giống...



"Không biết." Chi Khai cũng rất ngơ ngác, này nhìn đúng là Zombie nha.



Sơ Tranh bạo lực nhét Bắc Trì vào trong xe, thắt dây an toàn lên.



Triệu Anh Tuấn vô cùng lưu loát lên vị trí ghế lái, Chi Khai theo sát chiếm tay lái phụ trước.



Ba người còn lại: "..."



Còn có thể vui sướng chơi đùa được không?



Cuối cùng ba người chỉ có thể co lại phía sau cùng, Bắc Trì bị cố định trên ghế ngồi, nhìn qua ngược lại cũng không phải nguy hiểm như vậy.



Hơn nữa Sơ Tranh gần như đã phòng hộ tất cả những nơi hắn có thể công kích người rồi, cho nên mọi người căng cứng một lúc, sau đó cũng dần dần thả lỏng ra.



"Đại lão, chúng ta đi đâu đây?" Triệu Anh Tuấn chạy một đoạn, lúc này mới quay đầu hỏi Sơ Tranh.



"Chạy ra ngoài thành."



Nói thì nói như thế, nhưng lúc nào có thể chạy ra được thì không nhất định.



Bây giờ ở trong thành phố này 99% đều là Zombie, vận khí không tốt sẽ có một buổi hẹn hò ngọt ngào với Zombie, nói không chừng cuối cùng còn trở thành người một nhà tương thân tương ái.



"He he!"



Bắc Trì bị trói đến không thoải mái, uốn qua uốn lại trên chỗ ngồi.



"Câm miệng!" Ồn ào lăn tăn cái gì!



"He he he he!!!" Bắc Trì rống càng thêm nôn nóng.



"Đại lão, ừm... Tôi cảm thấy hắn không thích mặt trời." Triệu Anh Tuấn yếu ớt lên tiếng: "Trước đó tôi từng quan sát rồi, phơi một hồi thì không có gì, nhưng thời gian lâu dài, hắn sẽ trở nên rất nôn nóng."



Cũng không phải quỷ hút máu, sợ ánh nắng làm gì?



"He he he he..."



Bắc Trì tiếp tục rống về phía Sơ Tranh.



Trong xe không có rèm, Sơ Tranh chỉ có thể lần nữa tìm đồ chặn cửa sổ xe lại, ánh nắng không xuyên vào được, Bắc Trì dần dần yên tĩnh lại.