Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2157 : Zombie Tiên Sinh (16)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đều là vì tôi... Thật sự rất xin lỗi..." Người đàn ông kinh sợ xin lỗi Sơ Tranh.



Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Không liên quan đến anh."



"Nhưng mà... Nếu như không có tôi, thì bọn họ sẽ không như vậy, cũng sẽ không có những chuyện phía sau." Cô gái này vì giúp anh ta, nên mới có những phiền toái phía sau.



"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Tôi căn bản không phải vì anh.



Mặc dù Sơ Tranh nói như vậy, nhưng người đàn ông nhận định chính là như thế.



Sơ Tranh: "..." Được thôi, anh cảm thấy phải thì phải đi.



Sau khi đám người này đuổi Kim Linh ra ngoài, quả nhiên Sơ Tranh không tìm bọn họ để gây sự nữa.



Một ngày sau mưa tạnh, đám người dậy thì phát hiện đoàn người Sơ Tranh không thấy đâu nữa.



Zombie bên ngoài vẫn còn ở đó, không có dấu vết từng đánh nhau, vậy cô rời đi bằng cách nào?



Sơ Tranh cũng mới rời đi có một hồi, xe chạy ra một khoảng cách, vẫn còn có thể nhìn thấy nhà máy nước.



Bên kia Zombie giống như con kiến nhỏ, lít nha lít nhít vây quanh nhà máy nước.



Nhưng vào lúc này, đám kiến nhỏ giống như nghe thấy triệu hoán, đột nhiên tuôn về phía nhà máy nước.



Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến trong gió.



"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hiển nhiên không chỉ Sơ Tranh nghe thấy, Triệu Anh Tuấn đạp phanh lại, nhìn về phương hướng nhà máy nước.



Xe của người đàn ông kia đi theo ngay phía sau, Triệu Anh Tuấn đạp phanh không hề báo hiệu trước, người đàn ông xém chút đâm trúng đuôi xe.



Chiếc xe phía trước có người xuống, người đàn ông vẫn còn sợ hãi trong lòng cũng xuống xe theo.



"Sao thế?"



Chi Khai ra hiệu anh ta nhìn về phương hướng nhà máy nước.



Xung quanh nhà máy nước đầy rẫy Zombie, lúc này toàn bộ bọn nó xúm lại bên ngoài kiến trúc, kia đen nghịt một mảnh, nhìn rất đáng sợ.



Lần này người đàn ông nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng rống của đám Zombie.



Sắc mặt người đàn ông trắng bệch: "Sao... Sao Zombie lại đột nhiên công kích họ?"



Dựa theo lý thuyết thì trong nhà máy nước rất an toàn, cửa sổ cũng còn tính là rắn chắc, chỉ cần cẩn thận chút, căn bản sẽ không làm cho Zombie chú ý.



Chi Khai thở dài: "Đi thôi."



-



Virus bộc phát đã được mấy tháng, thành phố hoang tàn khắp nơi, người có thể bị lây nhiễm đều đã bị lây nhiễm.



Người còn sống sót, cũng khác xa một trời so với mình của mấy tháng trước.



Người trước kia giết gà cũng không biết, có lẽ bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc chém Zombie.



Người trước kia dầu muối tương dấm đều không phân rõ, bây giờ đã học được cách làm ra món ngon khác biệt với chỗ nguyên liệu nấu ăn có hạn.



Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, hai chiếc xe dừng lại ở bờ sông đen sì, có người đang nhóm lửa nấu cơm.





Không ăn thì dẹp đi!



Chờ đói bụng xem mi có ăn không!



Sơ Tranh rất nhanh giải quyết xong đồ ăn, Bắc Trì quay đầu nhìn cô, trong con ngươi mù mịt đờ đẫn hình như có phẫn nộ.



Cực kỳ giống đứa trẻ nhỏ bị chọc cho giận.



Bắc Trì đột nhiên giơ tay kéo Sơ Tranh.



"Làm gì..."



Sức lực của Zombie vốn đã lớn, cả người hắn đè tới, hai người đều đổ vào trong bụi cỏ.



Bắc Trì tiến đến trước mặt Sơ Tranh hít hít, đột nhiên cúi đầu cắn môi cô.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh hoàn hồn, thấp giọng cảnh cáo: "Bắc Trì, không cho phép dùng sức cắn!"



Bắc Trì vốn định dùng lực cắn, lực đạo thu lại, đôi môi mềm mại cứ như vậy dán vào cô.



Hơi thở trên người Bắc Trì rất sạch sẽ, lúc ra ngoài Sơ Tranh đã đút cho hắn một chút sữa bò, lúc này loáng thoáng có chút mùi sữa tràn ra.



Trên người hắn không có nhiệt độ gì, môi cũng lạnh băng, nhưng lại rất mềm mại.



Zombie tiên sinh ngửi đến mấy lần, lại bắt đầu cắn cô, lực đạo rất nhẹ, giống như chó con.



Sơ Tranh: "..."



Đây rõ ràng là xem cô như đồ ăn!



Má!



Cũng không biết kiểu này có thể bị lây nhiễm không.



Nhưng hôn cũng hôn rồi, nếu như bị lây nhiễm thì cũng không có cách nào, không bằng... Hôn thêm hai lần đi.



Sau đó Sơ Tranh mới phát hiện là cô quá ngây thơ.



Zombie tiên sinh xem cô như đồ ăn mà gặm, căn bản không muốn hôn cô, chỉ muốn xem cô như đồ ăn mà gặm thôi.



"..."



Ta xem mi là đối tượng, mi lại coi ta là đồ ăn.



Quá đáng!



Sơ Tranh sống không còn gì lưu luyến nằm đó làm đồ ăn.



Bắc Trì chỉ cảm thấy nhân loại này cắn rất thoải mái, muốn dùng lực cắn, nhất định sẽ thoải mái hơn.



Nhưng cô không cho.



Bắc Trì rất tủi thân, đè Sơ Tranh ra cắn nửa ngày, cuối cùng có lẽ là cảm thấy không có tí sức lực nào nữa, thân thể co rụt lại, dựa đầu vào cổ Sơ Tranh, cọ cọ, sau đó cứ vậy mà ngủ thiếp đi.



Có thể nói là phát huy đến cực hạn mấy chữ không tim không phổi.



Sơ Tranh: "..."



Mi ăn no rồi ngủ thế à? Có từng cân nhắc đến cảm nhận của đồ ăn như ta không?



... Cho nên rốt cuộc ta có thể bị lây nhiễm không đây?



Nếu mà lây nhiễm thì nhiệm vụ vua Zombie này sẽ có chỗ dựa rồi!



Bây giờ cô nghe không hiểu gì cả, sao có thể hiểu được làm sao để làm vua Zombie chứ!