Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2160 : Zombie Tiên Sinh (19)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh giao lưu với Bắc Trì thôi cũng đã khó khăn, chứ đừng nói là bọn Zombie này...



Nhưng dường như Bắc Trì cũng rất ngốc, kiểu này làm cho cô rất khó khăn.



Xem ra vẫn phải tự lên thôi.



Không biết Sơ Tranh rút từ đâu ra một cây gậy, Bắc Trì liếc nhìn cô một cái, ôm đầu vọt sang bên cạnh.



"..."



Lại không đánh mi.



Sơ Tranh biểu diễn cho bọn Chi Khai xem thế nào là đơn phương ẩu đả Zombie... Zombie kêu ngao ngao cực kỳ đáng thương.



Bọn người Chi Khai bị kinh hãi không nhỏ.



Đại lão quá hung tàn.



Đột nhiên có chút đồng tình với Zombie là thế nào ấy nhỉ?



Bọn họ nhất định là quá điên rồ rồi, cũng dám đồng tình với Zombie, chuyện này không được, Zombie là kẻ địch của họ cơ mà!



Nhưng mà... Nhìn thật sự rất đáng thương.



Sơ Tranh ẩu đả vẫn có hiệu quả, ít nhất mấy con Zombie này không dám rống lên với cô nữa, khi cô đi qua, cũng biết tránh đi.



Kết quả thí nghiệm: Zombie cũng là hạng người hiếp yếu sợ mạnh.



Sơ Tranh chống gậy xuống đất, tâm tình có chút phức tạp.



Nhìn bộ dạng này, dựa vào thực lực thì được đấy, nhưng vấn đề là, Zombie nhiều như vậy, ta đánh hết đoạn đường này, phải đánh mất bao nhiêu thời gian? Ta không mệt chết sao?



Sơ Tranh cảm thấy cách này không được.



Nhất định phải nghĩ cách khác.



Sơ Tranh liếc nhìn về phía thẻ người tốt.



Bắc Trì đứng ở bên đó, con ngươi đờ đẫn cũng nhìn cô chằm chằm, không biết trong đầu kia đang nghĩ những thứ gì.



Được rồi.



Dựa vào thẻ người tốt còn không bằng dựa vào chính ta!



-



Sơ Tranh phát hiện Zombie cũng không phải nghe không hiểu lời nói, kỳ thật có con có thể nghe hiểu, nhưng mà...



Đám Zombie có chút phản nghịch, phần lớn thời gian đều giả bộ như mình nghe không hiểu, không để ý đến người.



Những con Zombie này không phải thẻ người tốt, sao có thể được Sơ Tranh đối xử tốt, cho nên rất nhanh liền có cỏ đầu tường, không dám giả vờ nghe không hiểu nữa.



Dưới tay Sơ Tranh có nhóm Zombie đầu tiên nghe lời, đằng sau thì tiến triển thuận lợi hơn nhiều.



Một mình cô đánh nhiều Zombie như thế chắc chắn rất mệt.



Nhưng có thể để Zombie xông lên nha.



Đều là anh em, luận bàn một chút cũng rất cần thiết.



【...】 Miệng của tiểu tỷ tỷ, gạt cả người lẫn quỷ.



Triệu Anh Tuấn thừa cơ hỏi Sơ Tranh.



"Bọn họ không đáng yêu sao?"



"..." Ngài có hiểu lầm gì với từ đáng yêu à?



Triệu Anh Tuấn lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thất lễ, nói trái lương tâm: "Đáng... Đáng yêu." Tôi nhất định sẽ bị sét đánh.



"Cho nên, đại lão, ngài không thể vì đáng yêu, mà tập hợp nhiều Zombie như vậy tới chứ?"



"Đương nhiên..."



Triệu Anh Tuấn xém chút một hơi không đi lên được.



"... Không phải." Sơ Tranh chậm rãi bổ sung xong.



"..." Đại lão, chúng ta nói chuyện có thể đừng ngắt quãng được không, hù chết người.



"Tôi muốn xem thử xem bọn nó có nghe lời tôi không." Sơ Tranh chậm rãi nói: "Nói không chừng tôi có thể trở thành vua Zombie đấy."



"???"



Từng chữ tách ra anh ta đều hiểu, nhưng vì sao hợp lại với nhau, anh ta đột nhiên có chút không hiểu nhỉ?



Vua Zombie là gì?



Một con người như ngài, không yên bình làm người đi, lại muốn đi làm vua Zombie?



Điên rồi sao?



Mỗi một tế bào trên người Triệu Anh Tuấn đều đang gầm thét, nhưng trên mặt trừ run rẩy, thì một chữ cũng không thốt ra được.



Sơ Tranh nói xong, còn hỏi Triệu Anh Tuấn: "Anh cảm thấy thế nào?"



"Tôi cảm thấy... Đại lão nhất định có thể làm được!" Triệu Anh Tuấn nắm tay, làm thủ thế cố lên.



"Ừ, tôi cũng cảm thấy tôi làm được." Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, phi thường nghiêm túc gật đầu.



"..."



Ha ha.



Anh ta có chút muốn mỗi người đi một ngả nha.



Tiểu Cung đưa nước nóng tới cho Sơ Tranh, Sơ Tranh cầm nước nóng lên xe.



Trong xe, tay Bắc Trì bị trói, con ngươi tối tăm mờ mịt trừng Sơ Tranh, có chút dáng vẻ thở phì phò.



Sơ Tranh buông nước nóng xuống: "Đừng nhìn tôi như vậy, ai bảo anh động thủ trước."



"He he!" Rốt cuộc là ai động thủ trước!



Bắc Trì hận mình không thể biểu đạt, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng cô.



Sơ Tranh làm như không nhìn thấy, đi qua xốc vạt áo của Bắc Trì lên.



Vết thương của Bắc Trì lành rất chậm, thời gian dài như vậy rồi, mà bây giờ cũng không khép lại, nhưng hắn không cảm giác được đau đớn gì, cũng không ảnh hưởng đến hành động.



Sơ Tranh đẩy quần áo lên cao, lộ ra bụng dưới và vết thương của hắn.



"He he!" Bắc Trì bất mãn gầm nhẹ.



"Yên tĩnh chút."



"He!"



"Anh kêu thêm tiếng nữa thử xem."



"He he!!"



Sơ Tranh thuận tay lấy khăn mặt sạch sẽ bên cạnh nhét vào miệng Bắc Trì.



Bắc Trì: "..."