Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2165 : Zombie Tiên Sinh (24)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đội ngũ của Hạ Lập đúng là đến căn cứ lấy trang bị, nhưng trên đường đi bọn họ cũng cứu không ít người sống sót.



Những người may mắn còn sống sót này đều được bọn họ an trí ở một chỗ, khi rời đi mới dẫn theo tất cả mọi người.



Lúc này đội ngũ còn rất dài.



Kim Linh là do Hạ Lập cứu, lại bị thương, cho nên được an trí trên chiếc xe phía trước, so với những người chen thành đoàn đằng sau, thì cô ta thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần.



Kim Linh cảm thấy dựa vào lực lượng của mình, muốn giết chết Sơ Tranh thì rất khó, cho nên cô ta nhất định phải dựa vào lực lượng của người khác.



Lời cô ta nói, chắc chắn sẽ có kẻ ngu tin.



Cho dù không thể giết chết cô, cũng có thể làm cho cô không sống tốt được.



"Cô Kim Linh, vết thương của cô đã lành chưa?"



Kim Linh thu lại thần sắc: "Cũng khá hơn nhiều rồi, có thể đi được rồi."



"Vậy là tốt rồi."



"Cám ơn các anh nhé. Nếu không có các anh thì có lẽ tôi..."



"Cô Kim Linh đừng nói thế, cứu mọi người là chức trách của chúng tôi, cô không sao là tốt rồi, vậy tôi đi trước đây."



"Này, chờ một chút." Kim Linh gọi anh ta lại: "Đội trưởng Hạ ở đâu vậy?"



"Đội trưởng à... Chắc là ở phía trước." Người kia chỉ chỉ phía trước đoàn xe.



"Cảm ơn."



"Tôi đi đây." Người kia cấp tốc chạy về nơi khác.



Kim Linh dự định đi tìm Hạ Lập, vừa đứng dậy, thì thấy nơi xa có xe chạy về phía bên này.



Chiếc xe kia...



Kim Linh cảm thấy khá quen.



Rất nhanh xe đã đến trước mặt, Kim Linh thấy rõ người xuống, xác thực nhìn rất quen.



Trước đó những người này rớt khỏi đội ngũ, Kim Linh biết bọn họ nghe thấy lời cô ta nói, cố ý tụt lại phía sau.



Bây giờ lại đuổi theo.



Kế Sơ Tranh thế nào rồi?



Bọn họ nhìn có vẻ như không có tổn thương gì.



Kim Linh rất muốn biết kết quả, nhưng đáng tiếc cô ta không thể trực tiếp xông lên hỏi được, chỉ có thể nghe ngóng từ bên cạnh.



Mà là...



"Là cô ta, chính là cô ta." Có người ở sau lưng dây chuyền vàng lớn chỉ vào cô ta: "Khi ở nhà máy nước, chính là cô ta dẫn đám Zombie đó tới, hại chết rất nhiều người, nếu không phải chúng tôi may mắn, thì cũng đã sớm chết rồi."



Con ngươi Kim Linh co rụt lại, theo bản năng phản bác: "Anh nói bậy bạ gì đó!"



Cô ta căn bản không nghĩ tới sẽ là chuyện của nhà máy nước.



Sự kiện kia đã trôi qua bao lâu rồi?



Vì sao còn có người sống sót... Không thể nào!



"Tôi không nói dối." Người kia cũng kích động: "Chính là cô, tôi đã nhìn thấy, là cô cố ý dẫn đám Zombie đó tới!!"



Kim Linh thoáng bình tĩnh lại: "Tôi căn bản không biết anh đang nói gì, tôi chưa từng gặp anh bao giờ, càng không quen biết gì anh, tại sao anh lại vu oan cho tôi?"



Kim Linh một mực chắc chắn mình chưa từng gặp hắn ta, càng không biết nhà máy nước gì đó.



Nhưng mà làm Kim Linh không nghĩ tới chính là, trong tay đối phương có một chiếc máy ảnh còn có thể sử dụng, chụp được ảnh cô ta ở trước nhà máy nước.



Ảnh chụp đưa ra, sắc mặt Kim Linh lập tức biến đổi.



"Cô còn gì để nói nữa không!" Người kia chỉ vào Kim Linh: "Lúc trước tôi còn tưởng rằng cô lương thiện cỡ nào, không nghĩ tới cô lại ác độc như thế!"



Kim Linh muốn giải thích cho mình hai câu, nhưng lại không biết nói gì, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh.



Chuyện này đã qua lâu như vậy, hơn nữa ở thế đạo như bây giờ, loại chuyện như chủ trì công đạo này thật ra cũng không thực tế.



Mọi người chỉ vì sống còn mà thôi.



Gì mà đạo đức luân lý, những thứ đó đã sớm bị chà đạp dưới chân rồi.



Những người còn sống sót này, có mấy ai dám nói mình chưa từng làm việc trái với lương tâm?



Nhưng mà...



Chuyện này lại có thể khiến cho người ta cô lập, xa lánh cô ta.



Dù sao một người vì đào thoát mà có thể dùng nhiều người như vậy làm mồi dụ, ác độc cỡ ấy, ai muốn làm bạn với cô ta chứ?



"Đội trưởng Hạ, tôi..."



Sắc mặt Hạ Lập rất bình tĩnh, không để ý đến Kim Linh, quay người đi.



Dây chuyền vàng lớn cười quái dị hai tiếng: "Cô gái à, đừng có dùng người ta làm vũ khí, cẩn thận chấn đến cả mình."



Kim Linh nhìn dây chuyền vàng lớn dẫn theo người xác nhận mình rời đi, thần sắc từ xanh chuyển thành trắng, lại chuyển từ trắng thành xanh.



Vì sao...



Lúc ấy người trong nhà máy nước cũng đã chết hết.



Vì sao lại có một người sống sót?



Tình huống như lúc ấy, cô ta không làm vậy thì sao mà đi được?



Là bọn họ đuổi mình ra trước mà!



Chuyện này trách cô ta sao?