Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2176 : Zombie Tiên Sinh (35)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, bảo Tiểu Ngư lấy chút ớt tới.



Tiểu Ngư hơi ngơ ngác đưa đồ qua.



Sau đó cô ấy liền thấy đại lão cho Bắc Trì ăn một muỗng ớt.



Tiểu Ngư: "!!!"



Tiểu Ngư sợ đến mức vội chuồn đi.



"Không được phép nhả ra, nuốt xuống." Sơ Tranh chỉ vào Bắc Trì uy hiếp.



Bắc Trì: "..."



Mặc dù Zombie tiên sinh không vui, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống toàn bộ, giống như hắn nuốt những thứ khác vậy.



Phần lớn thời gian Bắc Trì ăn đều là dáng vẻ như muốn mạng, Sơ Tranh thật đúng là không đặc biệt chú ý đến hắn.



Nhưng bây giờ xem ra, dường như hắn không nếm được mùi vị.



Zombie đều như thế này?



Sơ Tranh không chắc chắn, cho nên cô bảo Chi Khai đi tìm Zombie thử xem một chút.



Chi Khai: "..."



Đại lão lại muốn làm trò gì vậy?



Nghi vấn thì nghi vấn, đi vẫn phải đi.



Chi Khai hấp tấp đi tìm Zombie thực hành, sau cùng cho ra kết luận nhất trí, bọn họ không nếm được hương vị gì.



Nhưng có thể dựa vào cảm giác đồ ăn ở trong miệng để quyết định mình có thích không.



Sơ Tranh đồng tình sờ tóc thẻ người tốt hai lần, thật sự quá đáng thương.



-



Chỗ bị phá hỏng trong thành phố dần dần được sửa chữa, có điện rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn.



Người bị mượn tới đều có chút không muốn về, dù sao bao ăn bao ở không phải quá thoải mái sao.



Bây giờ bọn họ ở phòng xa hoa, trở về lại ở giường ghép.



Kẻ không ngu đều biết ở đâu thoải mái hơn.



Nhưng dường như nơi này không giữ người lại, những người này cũng chỉ có thể nghĩ, nên đi thì vẫn phải đi.



Sơ Tranh bảo bọn họ mang vàng thỏi trở về, một đám người cầm vàng thỏi không biết làm sao, thứ này hữu dụng không?



Nhưng mà sự thật chứng minh nó hữu dụng.



"..." Bắc Trì chẹp miệng: "Bọn họ... Cầm..."



Bắc Trì biết không nhiều từ, nói cũng không rõ ràng lắm.



Chắc là bên ngoài có Zombie đang chà đạp hoa, hắn lấy được từ tay bọn họ.



Nếu không phải hoa hoa cỏ cỏ lớn nhanh, dựa theo trình độ chà đạp của bọn Zombie này, thì có lẽ đã sớm trọc.



Bắc Trì đưa hoa lên trước mặt Sơ Tranh: "Đẹp... Đẹp."



Hoa không biết là chủng loại gì biến dị, nhưng xác thực rất đẹp, từng đóa từng đóa nở tươi đẹp.



"Tặng em?"



"Tặng?" Bắc Trì nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không, của... Của anh."



Bắc Trì ôm hoa về.



Sơ Tranh: "..."



Chi Khai xém chút nhịn không được mà cười ra tiếng: "Đại lão, vậy tôi ra ngoài trước nhé?" Bây giờ không đi, lát nữa sẽ bị nhét cẩu lương.



Sơ Tranh gật đầu, Chi Khai vội vàng chuồn đi, thuận tay đóng cửa lại.



Bắc Trì quan sát Sơ Tranh, xoắn xuýt rút ra một cành, nhét vào trong tay Sơ Tranh.



Tựa như đang nói: Chỉ có thể lấy một cành, không thể nhiều hơn.



Sơ Tranh: "..."



Ta chỉ xứng đáng được một cành hoa thôi sao?



Bắc Trì nháo muốn Sơ Tranh nuôi hoa, đại lão chỉ xứng được một cành hoa không tình nguyện lắm, nhưng lại không thể đánh thẻ người tốt, chỉ có thể mò lọ hoa ra, nuôi hoa cho hắn.



Bắc Trì ngồi ở trong ngực Sơ Tranh, thả từng cành từng cành vào trong lọ, tâm tình vô cùng tốt quơ quơ hai chân.



Sơ Tranh mặt không cảm xúc làm tốt người công cụ.



Thẻ người tốt vui là được rồi.



Bắc Trì rất để ý đến hoa này, trước khi ngủ muốn nhìn, tỉnh lại cũng phải nhìn, ăn cơm muốn nhìn, ngay cả tắm rửa cũng phải nhìn...



Sơ • người công cụ • Tranh: "..."



Sơ Tranh quan sát theo mấy ngày, phát hiện hoa kia không có gì đặc biệt, đã bắt đầu khô héo.



Nhưng không biết vì sao thẻ người tốt lại để bụng như thế.



Sáng nay Sơ Tranh phát hiện Bắc Trì không ở bên cạnh mình, mà ở chỗ bệ cửa sổ.



Zombie tiên sinh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo sơ mi hơi dài, vừa vặn che lại bờ mông.



Hai chân thon dài thẳng tắp trần trụi trong không khí, chân trần giẫm trên thảm.



Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, một tầng sáng bao phủ lên hắn.



Ánh mắt Sơ Tranh dao động trên đùi hắn một lát, màu da gần như đã khôi phục bình thường, không khác gì người bình thường là mấy.



Đặc thù của Zombie dường như cũng đã biến mất hết.



Sơ Tranh đứng dậy đi qua, trên bệ cửa sổ là đám hoa kia đã khô héo, rũ rượi cúi xuống.