Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2197 : Ngôn linh chân lý (18)

Ngày đăng: 08:21 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Anh nói cái gì?"



Trác thiếu cất cao giọng, tất cả mọi người chấn động đến mức giật mình một cái.



Làm sao đây?



Tiêu Điển nhận được điện thoại đầu tiên là mờ mịt, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng là mừng rỡ.



Tâm tình biến hóa như vậy, đám người thấy rất rõ ràng.



Lại nhìn dáng vẻ muốn giết người của Trác thiếu, đám người cảm thấy hai cuộc điện thoại này cực kỳ quan trọng.



Nhưng vào lúc này, điện thoại của Sơ Tranh cũng vang lên.



Cô gái lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại, vài giây sau, chỉ nhẹ nhàng nói: "Biết rồi."



Tắt điện thoại, cô ngước mắt nhìn về phía Tiêu Điển và Trác thiếu.



"Đều đã nhận được tin tức rồi chứ? Vậy tôi không thuật lại nữa, còn có vấn đề gì không?" Làm một người tốt, rất tình nguyện vì làm... Giải đáp vấn đề của các ngươi.



Đám người: "..." Chúng tôi còn chưa biết gì mà!



Điện thoại trong tay Trác thiếu sắp bị gã bóp đến biến hình, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi.



Vừa rồi người của gã nói, Tiêu gia bên kia đột nhiên có người đến giao thiệp, muốn đón lấy cục diện rối rắm của Tiêu gia.



Trác thiếu không muốn tin tưởng chuyện có liên quan đến Sơ Tranh.



Nhưng mà chuyện trùng hợp như thế...



Gã không thể không tin.



Thật sự là do cô làm.



Sao cô làm được?



Phí gia...



Không đúng, người của Phí gia sao lại vì một đứa con nuôi mà làm ra chuyện như vậy được.



Vậy còn ai có năng lực lớn như vậy!



Trác thiếu gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Rốt cuộc cô là ai?"



Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Người tốt."



Trác thiếu: "???"



Trác thiếu dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Sơ Tranh mấy giây.



Thứ đồ gì?



Người tốt cái gì?



Đầu óc người này không có bệnh đấy chứ?



[Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad của Hạ Lan Tâm Nhiên, những nơi khác đăng bản edit của Hạ Lan Tâm Nhiên đều là ăn cắp! Đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng Editor!]



-



Bầu không khí giữa Sơ Tranh và Trác thiếu rất quỷ dị, một số người trong đám người thông qua mạng lưới quan hệ, đã thăm dò được tin tức.





Cô ấy vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ vì sao vị anh họ tra nam của mình lại có thể chơi cùng Phí Giáng.



-



Xảy ra một chuyện như thế, người có quan hệ không tệ với Trác thiếu đều lấy cớ rời đi.



Nhưng dù đám người này đi rồi, thì người ở lại vẫn còn không ít.



Thôi Nhàn Ngọc cũng ở trong đó.



Màn kịch vừa rồi, vị người thừa kế của Thôi gia này không có bất kỳ biểu thị gì.



Trác thiếu cũng không tìm Thôi Nhàn Ngọc cáo trạng...



Sơ Tranh phát giác được ánh mắt Thôi Nhàn Ngọc, trực tiếp liếc mắt nhìn sang, không kiêu ngạo không tự ti đối đầu với ánh mắt hắn ta.



Thôi Nhàn Ngọc đứng dậy, cầm hai ly Champagne tới, đưa một ly trong đó cho cô: "Mạc tiểu thư, có thể làm quen một chút không?"



Có thể được người thừa kế của Thôi gia chủ động làm quen, đây là chuyện mà biết bao nhiêu người mong muốn.



Nhưng người trong cuộc vô cùng lạnh lùng: "Không thể."



"..."



Thôi Nhàn Ngọc rất ít khi gặp phải loại tình cảnh xấu hổ này, cho dù không chào đón, thì công phu mặt ngoài vẫn phải duy trì chứ?



Cô gái này đến cả chút mặt mũi cũng không thèm cho luôn.



Thôi Nhàn Ngọc đã nhìn quen sóng to gió lớn, cũng không xấu hổ, tiện tay đặt ly Champagne kia ở trên bàn bên cạnh.



Màu sắc của Champagne rất xinh đẹp, ánh sáng dọc theo thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn, khảm nạm vào trong cặp mắt của Thôi Nhàn Ngọc, lại có chút rực rỡ chói lọi.



Thôi Nhàn Ngọc xứng đáng với cái tên của hắn ta.



Có cảm nhận của ngọc đẹp, nhưng mà có tân trang thế nào, thì đó cũng là một loại đá.



Thực chất bên trong hắn ta và Phí Giáng là một loại người.



"Mạc tiểu thư khá thú vị." Nụ cười của Thôi Nhàn Ngọc cực kỳ mê người, âm cuối cũng kéo thật dài.



"Anh cũng rất thú vị."



"Ồ?" Dường như Thôi Nhàn Ngọc cảm thấy hứng thú: "Tôi thú vị chỗ nào?"



"Anh sẽ không muốn biết."



"Mạc tiểu thư không nói, sao lại biết tôi không muốn biết?"



"..." Ta sợ ngươi biết sẽ giết ta diệt khẩu, sau đó bị ta cạo chết.



"Vì tốt cho anh." Sơ Tranh nói lời thấm thía: "Lòng hiếu kỳ của Thôi tiên sinh vẫn đừng nên quá nặng."



"..."



Sơ Tranh xoay người đi sang một bên khác, cho dù Thôi Nhàn Ngọc muốn hỏi, cũng phải cố kỵ thân phận của mình, cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn.



Thật lâu sau, Thôi Nhàn Ngọc dùng ngón trỏ sờ lên cằm, thấp giọng cười lẩm bẩm: "Có chút thú vị..."



-



Địa điểm đua xe không ở đây, thời gian gần tới, mọi người cùng nhau đến bãi đua xe.



Sơ Tranh ngồi trên xe Liễu Kim Lê.



"Anh họ cô đâu?" Lúc Sơ Tranh lên xe, cô nhìn lướt qua, không nhìn thấy Sở Chiếu Ảnh.



"Không biết." Liễu Kim Lê đã ngồi lên xe, hất tóc mái lên, hào hứng nói: "Mau lên xe đi, tài xế già mang cô bay!"



Sơ Tranh đột nhiên cảm thấy chốt cửa khá nóng.



Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nếu không... Rút lui trước đi?