Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2202 : Ngôn linh chân lý (23)

Ngày đăng: 08:22 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thuật ngôn linh của Sơ Tranh lúc linh lúc mất linh, cuối cùng cô quyết định tự mình động thủ, cơm no áo ấm!



May mắn tài xế còn chưa lên xe, sau khi Sơ Tranh giải quyết Phí Giáng, trấn định xuống xe, nói với tài xế Phí Giáng muốn nghỉ ngơi một lát, đừng quấy rầy hắn.



Mặc dù tài xế cảm thấy kỳ quái, nhưng Sơ Tranh là cô gái mà Phí Giáng tự tay dắt lên, tài xế cũng không tiện hỏi nhiều, ngồi xổm ở bên ngoài hút thuốc.



Sơ Tranh trở lại hiện trường.



Trên màn hình lớn vừa vặn là trận đấu của Bạch Thừa.



Liễu Kim Lê và Sở Chiếu Ảnh đứng chung một chỗ, Liễu Kim Lê nhìn có vẻ rất kích động, thỉnh thoảng túm lấy Sở Chiếu Ảnh la hét một trận.



Sở Chiếu Ảnh thì qua loa hơn nhiều.



Sơ Tranh không kinh động đến bọn họ, vòng qua đằng sau.



Bạch Thừa có thực lực, cho dù Thôi Nhàn Ngọc dùng thủ đoạn, nhưng cuối cùng vẫn là Bạch Thừa thắng trong nguy khó.



Đương nhiên, cũng có thể là khát vọng sống của Bạch Thừa quấy phá.



Hắn ta cũng không muốn gặp lại người đàn ông tên là Phí Giáng kia nữa.



"Bạch tiên sinh." Bạch Thừa xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy không phải Thôi Nhàn Ngọc, mà là cô gái bên cạnh Phí Giáng.



Cô gái yên tĩnh đứng trong bóng tối, nếu như không phải cô lên tiếng, thì hắn ta hoàn toàn không phát hiện được có người đứng ở đó.



Giọng nói rất thanh thúy, nhưng lại không khỏi làm Bạch Thừa rùng mình một cái.



"... Cô có chuyện gì?"



"Trò chuyện."



"..."



Bạch Thừa hận thấu cái từ "trò chuyện" này.



Trò chuyện cái gì, có gì hay mà trò chuyện!



-



Sơ Tranh "trò chuyện" với Bạch Thừa xong, cũng chỉ dùng hơn mười phút, đi ra vừa vặn đụng phải Thôi Nhàn Ngọc.



Thôi Nhàn Ngọc giơ tay ngăn cô, hỏi cô Phí Giáng cho cô lợi ích gì, mà cô lại đồng ý ở cạnh hắn.



Cách nói mặc dù dùng từ rất lịch thiệp, nhưng ý tứ của lời kia chính là hắn ta muốn đào góc tường.



Một người đàn ông đã có vợ, còn có dính dáng đến Phí Tẫn Tuyết, bây giờ lại còn tới cạy góc tường với cô, chán sống à?



Cho nên Sơ Tranh kéo Thôi Nhàn Ngọc mà Phí Giáng không quen nhìn vào trong góc đánh cho một trận.



Thôi Nhàn Ngọc: "..."



Mẹ nó đây có phải là nữ không!



Phí Giáng thu được yêu nghiệt gì thế này!



Tâm tình Sơ Tranh không tệ, chậm rãi trở lại trên xe, Phí Giáng còn chưa tỉnh, Sơ Tranh bảo tài xế quay về.



Xe chậm rãi dừng lại ở chủ trạch của Phí gia, đại quản gia tới mở cửa.



Người xuống xe trước chính là Sơ Tranh, đại quản gia sửng sốt một chút.







Tiêu xài không bị gò bó, là lý tưởng cuộc sống của Liễu Kim Lê.



Sơ Tranh: "..."



Khi mi bị ép tiêu tiền, mi sẽ không cảm thấy đây là lý tưởng cuộc sống nữa.



Lý tưởng của cô chỉ là nằm làm cá muối, thẻ người tốt ngẫu nhiên có thể làm cho cô vui một chút là được.



Nguyện vọng của đại lão chính là đơn giản như thế đấy.



Đáng tiếc...



Phí Giáng bên kia nhiều chuyện, muốn gặp hắn cũng không dễ, phải đăng ký sớm... Hẹn trước.



Nhưng Sơ Tranh có ngôn linh.



Mỗi lần Phí Giáng không hiểu thấu ngồi dậy từ trên giường của Sơ Tranh, đều cảm thấy rất huyền huyễn.



Thân thể này của hắn không có bệnh gì đấy chứ?



Vì sao càng ngày càng không theo khống chế?



Phí Giáng nghĩ không ra.



Nhưng lại không phải rất kháng cự.



Hắn thích trạng thái mình tỉnh lại có thể trông thấy Sơ Tranh... Cũng thích ngủ cùng cô.



Lúc này Sơ Tranh nằm ở trên giường nhìn nhiệm vụ chủ tuyến của game.



Nhiệm vụ chủ tuyến của vị diện này là muốn cô trở thành đại lão ngôn linh, nhưng tiến độ tiến triển rất chậm chạp.



Sơ Tranh cũng không biết phải làm sao để làm được nhiệm vụ ngôn linh hố cha kia.



Nhưng gần đây cô dùng nhiều, phát hiện tiến độ tăng lên không ít.



Hơn nữa cô càng dùng, ngôn linh sẽ càng linh.



Có điểm giống độ thành thạo của kỹ năng...



Nhưng dùng nhiều, phản phệ cũng nhiều.



Sơ Tranh thỉnh thoảng sẽ gặp xui xẻo.



"Em chuyển tới ở cùng anh đi." Phí Giáng mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn người trên giường.



Ngày nào hắn trở về, lại không hiểu thấu chạy tới đây, quá mệt mỏi.



"Được." Sơ Tranh đồng ý không chút chậm trễ.



"... Em không cân nhắc?"



"Cân nhắc cái gì?" Anh mời em, em còn cân nhắc cái gì!! Đương nhiên là làm ngay! Ta có thể!



"..."



Em là con gái đấy!



Chẳng lẽ không nên thận trọng cân nhắc sao?!



Phí Giáng nghĩ lại, tư duy của cô nhóc này không giống người bình thường lắm, lại thở dài.



"Vậy em thu dọn đi, trực tiếp đến chủ trạch, đồ để ở đây, anh sẽ cho người giúp em chuyển." Phí Giáng căn dặn một câu: "Anh đi trước."



Sơ Tranh gật đầu, gọi hắn lại.



Sơ Tranh tìm tòi dưới gối một lát, rút một túi văn kiện ra: "Tặng anh một món quà."



"Cái gì?"



Sơ Tranh không đáp, chỉ đưa văn kiện cho hắn.



Phí Giáng ngờ vực nhận lấy: "Thần thần bí bí, trong này chứa gì vậy?"