Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2204 : Ngôn linh chân lý (25)

Ngày đăng: 08:22 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Không phải lần đầu tiên Sơ Tranh đến phòng của Phí Giáng, nhưng trước đó cô cũng chưa hề nhìn kỹ.



Phong cách của gian phòng thiên về kiểu Trung Quốc, nhưng lại không phải loại sắc điệu ngột ngạt như người già thường thích.



Phòng ngủ chính nối tiếp với phòng để quần áo, Sơ Tranh kéo ra nhìn thoáng qua.



Quần áo treo bên trong chỉ có hai màu trắng đen, đa phần là kiểu trang phục đời đường mà Phí Giáng hay mặc trên người.



Hoa văn từ Thụy Thú đến hoa cỏ tường vân, cái gì cần có đều có.



Một nửa khác thì để trống.



"Quần áo của Mạc tiểu thư có cần tôi giúp ngài treo vào không?" Chẳng biết đại quản gia đứng ở phía sau từ lúc nào, thái độ kính cẩn.



"Không cần."



Đại quản gia mỉm cười gật đầu, tôn trọng quyết định của Sơ Tranh.



"Lúc nào Phí Giáng trở về?"



Đại quản gia kinh ngạc, cô gái này lại gọi thẳng tên...



"Buổi họp cuối cùng của tiên sinh kết thúc lúc 7 giờ tối, sau đó sẽ có một buổi tiệc hoạt động, thời gian trở về chắc là vào khoảng 11 giờ đêm."



"Ừ." Sơ Tranh vung tay lên: "Không cần phải để ý đến tôi, đi làm việc đi."



"Vâng. Vậy ngài cần gì thì trực tiếp gọi tôi."



Sơ Tranh chờ đại quản gia ra ngoài, lấy quần áo trong vali ra treo lên.



Sơ Tranh nhìn một nữa vẫn còn trống rỗng kia, cảm thấy có hơi thấp thỏm, nói không chừng thẻ người tốt sẽ tiêu tiền mua cho cô.



Này không thể được!



Cho nên...



【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản đi! 】 Vương Giả hào hứng phát nhiệm vụ cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Ta chỉ muốn lấy đồ trước đó mua trong không gian ra mà thôi.



Vương bát đản, con chó điên nhà mi!



-



Phí Giáng lấy được đất, người tức giận nhất là Thôi Nhàn Ngọc.



Thôi Nhàn Ngọc cho người nghe ngóng xem rốt cuộc Phí Giáng lấy được bằng cách nào, kết quả không ai hỏi ra được gì.



Hỏi Bạch Thừa bên kia thì chính là mấy câu "nếu các người con quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát" để qua loa tắc trách.



Thôi Nhàn Ngọc tức giận đến mức vài ngày không ăn cơm, nhìn ai cũng không vừa mắt, dẫn đến mấy ngày nay người bên cạnh hắn ta đều nơm nớp run sợ.



Trái lại là Phí Giáng, cực kỳ xuân phong đắc ý.



Trường hợp tất yếu phải gặp gỡ, Phí Giáng còn có thể miệng tiện đắc ý mấy câu.



"Không biết Phí tổng có thể giải đáp thắc mắc cho tôi được không?" Thôi Nhàn Ngọc không nghĩ ra, dứt khoát trực tiếp chặn Phí Giáng lại hỏi.



"Thôi tổng muốn chỉ dẫn gì?" Tâm tình Phí Giáng không tệ, không vung sắc mặt bỏ đi.





Nhưng lời nói của Sơ Tranh không có một chút nhiệt độ: "Anh phái người đi theo em làm gì?"



"... Bảo vệ em mà." Nụ cười của Phí Giáng không thay đổi.



"Chỉ bằng bọn họ..." Sơ Tranh rất muốn nói đám yếu gà kia, nhưng nhìn Phí Giáng, lại nuốt về.



Sơ Tranh đi qua, nhét túi vải cho hắn: "Ăn cơm chưa?"



"Chưa."



"Em đói."



Phí Giáng quay đầu nhìn đại quản gia.



Đại quản gia lập tức cho người đi chuẩn bị.



Túi vải trong tay Phí Giáng trĩu nặng, hắn mở ra nhìn một chút, bên trong chính là một chiếc đồng hồ và một tảng đá đen thui.



Bạn có thể tưởng tượng được cảnh một chiếc đồng hồ và một tảng đá đựng trong một túi vải không?



Đây là tra tấn đá hay là tra tấn đồng hồ hả?



Hơn nữa theo như Phí Giáng quan sát, thì chiếc đồng hồ kia không giống như hàng giá rẻ.



"Từ đâu tới?"



"Mua, không thì còn có thể cướp à."



"Em mua cái này làm gì?"



"... Tặng anh." Ừm! Một thẻ người tốt đủ tư cách, chính là phải làm cho cô có thể phá sản!



"Tốt với anh như vậy?"



"Đương nhiên, anh là..." Thẻ người tốt! "Của em."



Phí Giáng nhướn mày, trong mắt có vui sướng lấp lóe, tâm tình vô cùng tốt đưa đồ cho đại quản gia, nắm tay Sơ Tranh đi vào phòng ăn.



Chủ trạch của Phí gia luôn luôn vắng vẻ băng lãnh, không có chút nhân khí nào.



Lúc này hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, tâm tình Phí Giáng cực kỳ tốt.



Còn ăn nhiều hơn cả một bát cơm.



"Nghe nói cô út của anh muốn tìm cho em một mối hôn sự?" Phí Giáng ưu nhã lau miệng, khẽ dựa người ra phía sau.



"Ừ."



"Em nghĩ thế nào?"



"Nghĩ gì? Anh muốn em nghĩ gì?" Sơ Tranh để bộp đũa xuống, lộ ra khí thế hung ác: "Anh có ý gì?"



Kéo quần lên là không nhận nợ đúng không, còn muốn tìm cho ta một nhà khác?



Phí Giáng: "..."



Hung ác như thế làm gì.



Phí Giáng bày biện thần sắc vô tội: "Anh chỉ hỏi ý kiến của em thôi."



Sơ Tranh học theo hắn, dựa người vào thành ghế, ngồi còn phách lối hơn hắn: "Làm sao, anh còn muốn em gả cho người khác à?"



Phí Giáng chớp mắt một cái, trong đôi mắt đen trầm có đầy âm u, trên mặt lại mang ý cười: "Anh tôn trọng lựa chọn của bạn nhỏ, con người anh trước nay chưa từng ép buộc."



Đại quản gia đứng ở cách đó không xa, trên đầu chậm rãi nhảy ra mấy dấu hỏi.



Đúng là ngài không ép buộc, nếu Mạc tiểu thư đồng ý, ngài sẽ trực tiếp bắt Mạc tiểu thư và vị kia của Trương gia đi lấp hồ chứ gì?



*



Phí Giáng: Nếu mọi người vui lòng thì ném tấm vé tháng đi, yên tâm, con người tôi trước nay chưa từng ép buộc ai.