Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2210 : Ngôn linh chân lý (30)

Ngày đăng: 08:22 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh ôm cánh tay, bình tĩnh nói: "Mặc dù Thôi gia định chọn anh làm người thừa kế, nhưng theo như tôi biết, thì anh còn có mấy anh chị em nhỉ."



Thôi Nhàn Ngọc nhíu mày: "Cho nên?"



Sơ Tranh: "Tôi cảm thấy bọn họ làm người thừa kế cũng rất tốt."



Thôi Nhàn Ngọc phì một tiếng, trực tiếp cười ra tiếng: "Mạc tiểu thư, cô nói chuyện đều hài hước như thế à?"



Hắn ta trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng mới trở thành người thừa kế.



Cô cảm thấy người thừa kế như bọn họ rất dễ làm sao?



Cô gái Phí Giáng nuôi ngây thơ như thế sao?



Sơ Tranh khá là nghiêm túc: "Thôi tiên sinh, anh phải tin tưởng một câu."



"... Câu gì?"



"Chuyện do người làm."



Thôi Nhàn Ngọc: "..."



Thôi Nhàn Ngọc bị dáng vẻ nghiêm túc ấy của Sơ Tranh làm cho hơi bất an.



Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, gần đây cũng không có dị thường gì.



"Mạc tiểu thư, mặc dù tôi rất thưởng thức cô, nhưng mà, nếu như một người không xác định được đúng vị trí của mình mà phát ngôn bừa bãi, vậy thì sẽ làm cho người ta chán ghét đấy."



Sơ Tranh không để ý nói: "Vậy thì mời Thôi tiên sinh yên lặng chờ tin tốt."



Sơ Tranh quay người rời đi, đi hai bước thấy Liễu Kim Lê còn đứng tại chỗ.



Cô quay về, kéo cổ áo Liễu Kim Lê túm người đi.



Thôi Nhàn Ngọc nhíu mày nhìn bóng dáng dần dần đi xa, đáy lòng không khỏi hơi bất an.



Hắn ta vừa định gọi điện thoại cho trợ lý xác nhận xem, thì điện thoại của trợ lý đã gọi đến trước.



"Thôi tổng, xảy ra vấn đề rồi!"



Đáy lòng Thôi Nhàn Ngọc hơi lộp bộp.



-



Thôi Nhàn Ngọc trầm mặt đi ra ngoài, nửa đường đụng phải Phí Tẫn Tuyết.



"Thôi tiên sinh." Sắc mặt Phí Tẫn Tuyết trắng bệch, chặn trước mặt hắn ta: "Anh giúp em với, em không muốn đính hôn, người em thích là anh..."



Lúc này Thôi Nhàn Ngọc rất vội, làm gì có thời giờ nghe Phí Tẫn Tuyết nói.



"Đây là chuyện Phí gia các người quyết định, tôi không giúp được cô."



Thôi Nhàn Ngọc muốn đi, Phí Tẫn Tuyết kéo không cho hắn ta đi: "Thôi tiên sinh, chỉ có anh có thể giúp được em, là Mạc Sơ Tranh dùng ảnh chụp của anh và em uy hiếp em, đều do cô ta làm ra, Thôi tiên sinh, anh nhất định phải giúp em."



Khi Thôi Nhàn Ngọc nghe thấy lời Sơ Tranh nói trước đó, thì đáy lòng đã có một chút suy đoán.



"Cô ta dùng ảnh chụp uy hiếp cô?"



"Đúng, cô ta nói nếu em dám nói với người khác, thì sẽ công bố ảnh chụp lên mạng."



Phí Tẫn Tuyết túm chặt Thôi Nhàn Ngọc.



"Chỉ cần Thôi tiên sinh chịu giúp em, bảo em làm gì cũng được." Bây giờ dù bảo cô ta bán Phí gia, cô ta cũng làm.







Chàng trai kia đuổi theo sát.



"Ha ha ha, về sau em là vợ anh sao?"



"Sao em không nói chuyện với anh?"



"Em chơi với anh đi?"



Phí Tẫn Tuyết nghe mấy lời đần độn kia, tâm tình càng thêm phiền muộn, chỉ muốn nhanh chóng cách tên đần này thật xa.



"Vợ ơi, em chờ anh với."



"Em chơi với anh đi."



"Anh có rất nhiều thứ thú vị, có thể cho em, em xem..."



"Anh có thể yên tĩnh chút được không!!"



Phí Tẫn Tuyết nổi giận gầm lên một tiếng.



Tiếng ầm ĩ xung quanh đột nhiên ngừng lại.



Ngực Phí Tẫn Tuyết nhanh chóng phập phồng hai lần, liếc mắt nhìn thấy tay mình vung lên.



Người mới vừa rồi còn đứng trước mặt cô ta, giờ không thấy đâu...



Cô ta đã làm gì?



"A —— "



"Con trai!!"



Tiếng kêu sợ hãi không biết truyền đến từ chỗ nào, tiếp đó Phí Tẫn Tuyết bị người ta đẩy ra.



-



"Bạn nhỏ." Phí Giáng ứng phó với những người kia xong, đến trong phòng nghỉ tìm Sơ Tranh.



"..."



Ai là bạn nhỏ!



Tức giận!



Phí Giáng đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: "Có phải vừa rồi em nói chuyện với Thôi Nhàn Ngọc không?"



"Ừ."



"Nói gì với hắn vậy?" Phí Giáng chứa chút ý cười.



Nói gì không phải là tự do của ta sao? Thế nào, còn phải báo cáo cho mi cơ à? Thẻ người tốt quản quá rộng rồi đó!



Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Bảo hắn cách xa anh ra một chút."



"Hả?"



Vì sao nghe lời này lại thấy có chút là lạ nhỉ?



Cái gì gọi là cách xa hắn một chút?



Hắn và Thôi Nhàn Ngọc có quan hệ gì đâu?



Bạn nhỏ nói linh tinh gì vậy!



Mạch suy nghĩ của Phí Giáng đều bị Sơ Tranh dẫn lệch đi rồi, vừa định trở về đường chính, thì có người gõ cửa đi vào.



"Tiên sinh... Bên ngoài xảy ra chuyện rồi."



Phí Tẫn Tuyết trực tiếp đẩy vị kia của Trương gia từ trên bậc thang xuống.



Bậc thang không cao, nhưng mà lại đụng phải đầu, hôn mê tại chỗ.



Bây giờ người đã đưa đến bệnh viện.



Một buổi tiệc cưới êm đẹp, cuối cùng lấy kết cục như vậy mà kết thúc.