Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2212 : Ngôn linh chân lý (33)

Ngày đăng: 08:22 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phí Giáng cầm điện thoại cẩn thận nhớ lại, cho dù là lúc hắn và Thôi Nhàn Ngọc tranh đấu dữ dội nhất, con hàng này cũng chưa từng nói chuyện thô bỉ như vậy bao giờ.



Hôm nay hắn mới nói có vài lời mà?



Sao Thôi Nhàn Ngọc lại không nhịn nổi rồi?



Phí Giáng kích thích Thôi Nhàn Ngọc xong, quay đầu lập tức quên mất người, kết quả chính là Thôi Nhàn Ngọc ở bên kia tức gần chết.



Hai tên điên này, chuyên môn đến khắc mình đúng không!



-



Bệnh viện.



Phí Tẫn Tuyết bực bội ngồi trong phòng bệnh, bên cạnh là vị hôn phu ngồi xếp bằng trên giường, đang chơi xếp gỗ.



Cô ta không biết cuộc sống như vậy còn phải tiếp tục bao lâu, nhưng cô ta thật sự không chịu được thằng đần này nữa.



"Cạch —— "



Xếp gỗ bị đạp một cước rơi hết xuống đất, người trên giường đột nhiên khóc rống lên.



Phí Tẫn Tuyết: "..."



Phí Tẫn Tuyết lấy tai nghe ra, mở âm lượng tối đa, mặc cho đối phương gào khóc.



Bà Trương đi vào thì thấy con trai mình khóc đến thở không ra hơi, mà Phí Tẫn Tuyết ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn.



Bà Trương tức giận vô cùng, tiến lên kéo tai nghe của Phí Tẫn Tuyết ra: "Sao cô lại nhìn nó khóc thế hả? Cô chăm sóc nó kiểu gì vậy?"



Phí Tẫn Tuyết phiền chán không thôi: "Chính hắn muốn khóc, liên quan gì đến tôi!"



"Nếu không phải cô đẩy nó, thì bây giờ nó có thể thành như vậy à!" Bà Trương cất cao âm lượng.



"..."



Phí Tẫn Tuyết mở miệng, cuối cùng lại không biết tìm câu gì để mà phản bác.



Ngày đó là chính hắn quá ồn, khăng khăng muốn đi theo mình, tâm tình cô ta vốn đã không tốt, chuyện này trách được cô ta sao?



Là chính hắn muốn chết.



Phí Tẫn Tuyết hung tợn nghĩ, sao không ngã chết luôn đi chứ.



"Phí Tẫn Tuyết, cô cho rằng bây giờ mình vẫn giống như trước kia à?" Bà Trương sức lực dồi dào, chỉ vào Phí Tẫn Tuyết mắng một trận.



Công ty của Phí Ấu Bình bị chèn ép rất dữ dội.



Phí Giáng mở miệng, ai dám giúp Phí Ấu Bình?



Bây giờ người duy nhất không nhận được chỉ thị của Phí Giáng chính là Trương gia bọn họ, Phí Ấu Bình muốn chống đỡ, thì bây giờ còn phải dựa vào Trương gia họ.



Trước kia cảm thấy là Trương gia họ trèo cao.



Bây giờ thì thế nào?



Bọn họ không giúp đỡ, Phí Ấu Bình sẽ không còn gì cả.



"Bà nói bậy bạ gì đó, mẹ tôi vẫn rất tốt!"



"A, tôi nói bậy? Cô tự về mà hỏi mẹ cô đi."



Phí Tẫn Tuyết thấy bà Trương nói chắc chắn như thế, gần đây cô ta liên lạc với Phí Ấu Bình, hình như Phí Ấu Bình cũng luôn luôn nói bận, giọng nói lộ sự rã rời.





Năm đó khi cô ta vừa tới nhà mình, mình cũng nhìn cô ta như vậy.



Nhưng bây giờ...



-



Sơ Tranh trở lại trên yến hội, Phí Giáng bỏ lại những người khác, đến bên cạnh Sơ Tranh: "Đi đâu?"



"Không đi đâu cả."



Phí Giáng giống như chó con ngửi ngửi trên người cô.



"Ừ, không có mùi của kẻ khác."



Sơ Tranh: "..."



Bệnh tâm thần à?



"Chúng ta về đi."



"Không ở lại nữa?"



"Không thú vị." Phí Giáng không thích thú lắm: "Còn không bằng làm chút chuyện khác với bạn nhỏ."



"..."



Phí Giáng có mặt là đã cho Trương gia mặt mũi rồi, cho nên hắn muốn rời khỏi, không ai dám cản hắn.



Người Trương gia rất cung kính đưa Phí Giáng lên xe.



Phí Giáng quay cửa sổ xe xuống, khóe miệng chứa ý cười yếu ớt không rõ ý vị: "Em gái Tẫn Tuyết đành làm phiền mọi người chiếu cố rồi."



"Phí tiên sinh yên tâm." Người Trương gia vội vàng đồng ý.



Phí Giáng hài lòng gật đầu, ra hiệu tài xế lái xe đi.



Biệt thự đèn đuốc sáng trưng của Trương gia dần dần biến mất ở kính chiếu hậu, Phí Giáng lập tức bắt đầu cởi áo.



"!!" Sơ Tranh coi như trấn định: "Chỗ này không tiện đâu?"



"Hả?" Phí Giáng buông áo khoác xuống, đổi một bộ trang phục đời Đường thoải mái rộng rãi.



Hắn thay quần áo xong, kịp phản ứng lời kia của Sơ Tranh là có ý gì, không có chút hình tượng nào đổ vào trong ngực Sơ Tranh cười.



"Bạn nhỏ, em nghĩ gì thế?"



"..."



Khi đi ra mi đã nói muốn làm chút chuyện gì đó với ta, đi lên là cởi quần áo, mẹ nó sao ta biết được mi đang suy nghĩ gì?



Sơ Tranh đẩy hắn ra.



"Tức giận?"



Sơ Tranh không để ý tới hắn.



Phí Giáng đặt cằm trong cổ cô, thổi khí: "Nhưng phía trước có người nha..."



"... Anh rất nặng." Sơ Tranh tức giận.



"Anh nặng chỗ nào?"



"Chỗ nào cũng nặng."



"Nói bậy!" Phí Giáng vén áo lên cho Sơ Tranh nhìn: "Dáng người tiêu chuẩn, căn bản không nặng."



Sơ Tranh: "..."



Thẻ người tốt cố ý đúng không!



Phí Giáng nháy mắt với Sơ Tranh mấy cái, kéo tay cô đặt ở bên hông mình: "Anh không phát ra tiếng, em tới đi."



"Phí Giáng!"



"Đây."