Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2214 : Ngôn linh chân lý (35)

Ngày đăng: 08:22 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cậu biết tôi cực kỳ..."



"Chỉ trò chuyện." Sở Chiếu Ảnh cười hì hì đi qua ôm bả vai Phí Giáng, nhét đồ cho hắn: "Trước kia không phải chúng ta thường xuyên chạm gối hàn huyên* sao?"



(*Chạm gối hàn huyên: (促膝长谈) có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.)



Phí Giáng hất tay anh ta ra: "Ai muốn chạm gối hàn huyên với cậu."



"Được được được, bây giờ cậu là người có đối tượng rồi, không chạm gối hàn huyên với tôi được." Sở Chiếu Ảnh trợn mắt trừng một cái: "Vậy tôi đến cũng đã đến rồi, không cho ăn bữa cơm thì cũng hơi quá đáng đó?"



"..."



Phí Giáng không lên tiếng.



Sở Chiếu Ảnh coi như hắn đã đồng ý, tiện tay đi túm bóng bay: "Cậu đang làm gì đây?"



Sở Chiếu Ảnh túm lấy bóng bay lắc lắc, tiếng chuông kêu vang không dứt bên tai.



"Thứ đồ gì đây?" Sở Chiếu Ảnh lần lượt túm, phát hiện đều giống như vậy. Sở Chiếu Ảnh lập tức tò mò: "Ai làm cho cậu?"



Phí Giáng không thích những thứ này, chứ đừng nói là làm vườn hoa của hắn thành thế này.



Còn là vào hôm nay, sinh nhật hắn...



"Bành —— "



Bóng bay nổ tung.



Kẻ cầm đầu Sở Chiếu Ảnh còn đang giơ tay: "..."



Phí Giáng: "..."



Đồ trong bóng bay rơi xuống đất, bên trong này không phải chuông, mà chỉ là một tờ giấy.



Sở Chiếu Ảnh cảm thấy kỳ quái, nhặt lên nhìn một chút.



"Ý?" Trên tờ giấy chỉ có một chữ như vậy, phía dưới có kinh độ và vĩ độ.



Sở Chiếu Ảnh giơ tờ giấy lên hỏi: "Thứ này là gì?"



Phí Giáng nhìn thứ trong tay Sở Chiếu Ảnh một chút, sau đó quay đầu nhìn lên trên lầu.



Sơ Tranh đứng ở ngay bên cửa sổ, khoanh tay trước ngực nhìn họ.



Sở Chiếu Ảnh cười phất phất tay.



Phí Giáng bảo Sở Chiếu Ảnh tìm hết tất cả tờ giấy trong bóng bay ra.



Giấy rất nhiều, nhưng phần nhiều đều trống không.



Sở Chiếu Ảnh tìm trong một đống bóng bay đến mệt mỏi gần chết.



Anh ta đến để ăn chực, vì sao giờ lại bắt đầu chơi trò tìm kho báu rồi.



"Cái cuối cùng!" Sở Chiếu Ảnh đập bóng bay lên bàn, có lẽ vì quá dùng sức, trực tiếp đập nổ.



Tờ giấy vốn xếp hàng ở trên bàn, bị khí lưu thổi bay, rơi xuống đầy đất.



Sở Chiếu Ảnh: "..."



Phí Giáng: "..."



Sở Chiếu Ảnh vội vàng nhặt đồ lên, sắp xếp đẹp đẽ, chân chó làm dấu tay "mời ngài".





Nhưng có một nháy mắt, Phí Giáng lại cảm thấy bản thân cô vốn là bóng tối.



Phí Giáng đứng gần hai phút, thu thập xong tâm tình, đi tới, ôm lấy người từ phía sau, hôn một cái.



"Về rồi à."



"Ừ." Phí Giáng sang đối diện dời ghế đến bên cạnh Sơ Tranh: "Cách xa như vậy làm gì, nhìn cũng nhìn không rõ."



Sơ Tranh bất thình lình hỏi: "Anh cận thị?"



"... Bạn nhỏ, đây không phải vấn đề cận thị, là anh muốn gần em hơn một chút."



"Ồ."



Sơ Tranh dịch chuyển sách khỏi, nhường vị trí ra cho hắn.



Phí Giáng thuận thế nằm sấp trên bàn, giống như chó con nhìn cô: "Vì sao lại tặng anh những thứ kia?"



"Nó nằm trong tay em cũng vô dụng."



"Chỉ như vậy?"



"Không thì sao?"



"Nhưng em viết..."



Phí Giáng nói được một nửa, lại dừng lại, chậm rãi mỉm cười: "Cảm ơn."



Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Không cần khách khí."



Phí Giáng: "..."



Người hầu tới mang thức ăn lên, chỉ là đồ ăn thường ngày bình thường, không có bữa tối dưới ánh nến gì, cũng không có rượu vang bò bít tết gì đó, nhưng Phí Giáng ăn rất vui vẻ.



Toàn bộ hành trình Sơ Tranh không hề đề cập đến chuyện khác.



"Bạn nhỏ, đốt pháo hoa không?"



Sơ Tranh rất thật lòng: "Thành phố không cho phép đốt."



"Ha ha." Làm sao Phí Giáng có thể nghĩ đến Sơ Tranh sẽ nói một câu như vậy chứ.



Lúc này có thể nói câu này sao?



Cuối cùng Phí Giáng không đốt pháo hoa thành công, mà cùng Sơ Tranh chơi pháo hoa cầm tay.



-



Đã rất lâu rồi Phí Giáng chưa được thả lỏng mà chơi đùa như thế, nhưng kết cục chính là đêm hôm khuya khoắt hắn vẫn phải mở cuộc họp video mà làm việc.



Kết thúc một cuộc họp video, Phí Giáng ngáp một cái.



Đại quản gia sắp xếp gọn văn kiện trên bàn của Phí Giáng, lại chỉ vào mấy phần văn kiện tối nay vừa cầm về: "Tiên sinh, những thứ này để đâu cho ngài đây?"



"Khóa trong ngăn tủ đi."



"Vâng."



Đại quản gia bỏ đồ vào két sắt, chuẩn bị rời đi.



Đi tới cửa, ông quay đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, hôm nay ngài vui không?"



Sau khi phu nhân qua đời, tiên sinh không tổ chức sinh nhật nữa, sau khi cầm quyền, càng không cho phép người khác nhắc đến.



Phí Giáng ngước mắt nhìn ông, ngay khi đại quản gia cho là hắn sẽ không trả lời, chuẩn bị rời đi, thì giọng nói của hắn truyền tới.



"Vui."



Đại quản gia cười cười: "Vậy chúc tiên sinh đêm nay có một giấc mơ đẹp."



Phí Giáng nhếch miệng lên: "Sẽ."



Đại quản gia đóng cửa lại rời đi, Phí Giáng khép máy tính lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy, trên đó chắp ghép lại câu nói kia —— Phí Giáng, vạn sự thắng ý.



(Thắng ý: thắng lợi, như ý.)