Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2235 : Y kinh thiên hạ (20)

Ngày đăng: 08:23 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Có người dẫn đầu xông lên Y Tâm Các, Sơ Tranh ôm thiếu niên nhảy xuống.



"Bắt họ lại!"



"Đừng để họ chạy!"



"Nhanh, chặn họ lại!!"



Bốn phương tám hướng có người xông tới, bao vây đến, sắc mặt thiếu niên càng trắng bệch hơn.



"Chúng ta không chạy ra được đâu..." Hắn ũ rũ nói: "Nơi này là Tuyệt Y lâu."



Giọng điệu Sơ Tranh chắc chắn: "Cho dù là ở đâu, ta đều có thể mang ngươi ra ngoài."



Thiếu niên sững sờ nhìn gò má cô, cảnh sắc xung quanh không ngừng phai màu, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô có sắc thái.



Tiếng ồn ào dần dần cách xa hắn.



Những kiến trúc quen thuộc kia nhanh chóng rút lui, giống như tách ra khỏi trí nhớ của hắn, vỡ vụn.



Không biết qua bao lâu, thiếu niên trông thấy núi đồi nở đầy hoa dại, hoa cỏ lắc lư theo gió.



"Được rồi, bọn họ không đuổi kịp nữa."



Sơ Tranh thả hắn trên đồng cỏ, cẩn thận tránh khỏi miệng vết thương trên người hắn.



Yết hầu thiếu niên phát khô, giọng nói khô khốc: "Ngươi quen ta sao?"



Sơ Tranh cầm cánh tay hắn, cúi đầu nhìn vết thương trên người hắn, giọng điệu tùy ý: "Quen."



"Nhưng ta không quen ngươi."



"Vậy vì sao ngươi lại đi theo ta."



"Ngươi nói có thể dẫn ta đi..."



"Cho nên ngươi tin tưởng ta."



"... Ừ."



"Vậy ngươi sợ cái gì." Ta còn có thể ăn mi chắc!



"..."



Thiếu niên cảm thấy lời này không đúng logic, nhưng mà hồi lâu hắn vẫn không tìm ra lời gì thích hợp.



Sơ Tranh xử lý xong vết thương trên người hắn, không biết lấy đâu ra nước.



"Gần chỗ này không an toàn, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi." Thiếu niên uống nước thắm giọng, chậm chạp đề nghị.



"Ừ."



Sơ Tranh khom người ôm hắn lên.



Thiếu niên đột nhiên bay lên không, chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, theo bản năng ôm cổ Sơ Tranh.



"Ta có thể tự đi, ngươi không cần như vậy..."





Hắn không xứng.



"Ngươi không phải, ngươi rất tốt." Sơ Tranh ôm chặt hắn.



"Chỉ có ngươi nói ta tốt..."



"Vậy ngươi nên tỉnh lại rồi, Kinh Phá."



"Cái...cái gì?"



"Ngươi nên tỉnh lại rồi, chúng ta phải tiếp tục đi." Giọng điệu của Sơ Tranh không nghe ra bất kỳ chập trùng gì.



Dường như thiếu niên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn giơ tay đẩy Sơ Tranh.



Sơ Tranh dễ dàng giam cầm người trong lòng, sắc mặt thiếu niên trắng bệch giãy dụa.



"Ngoan, tỉnh lại là tốt rồi, ta chờ ngươi." Sơ Tranh thấp giọng trấn an bên tai thiếu niên: "Đừng sợ."



Thiếu niên giãy dụa càng ngày càng yếu, cuối cùng hai tay vô lực rũ xuống.



Sơ Tranh buông hắn ra, cảnh tượng xung quanh bắt đầu sụp đổ, thế giới vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hình bóng của hai người bị bóng tối nuốt chửng.



-



Sơ Tranh cảm giác được nhiệt độ trên tay mình, cô lập tức kéo người qua ôm.



Kinh Phá đang thở từng ngụm từng ngụm, ngón tay túm lấy vải vóc bên hông Sơ Tranh.



"Ngươi... Ngươi sẽ giết ta."



"Sao lại thế được." Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Sẽ không giết ngươi."



"Vừa rồi ngươi... Vừa rồi ngươi đã giết." Giọng điệu này không khỏi giống như đang lên án.



Hắn muốn đẩy Sơ Tranh ra, nhưng thân thể chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn vòng tay qua eo Sơ Tranh, ôm lấy cô.



"Đó là huyễn cảnh."



Lúc này đương nhiên Kinh Phá biết đó là huyễn cảnh.



Nhưng vừa rồi...



Lúc ở trong đó hắn cũng không biết được, mà cô lại có thể không chút do dự giết chết mình.



"Sao ngươi lại... Tỉnh táo như vậy?"



"Đó là huyễn cảnh của ngươi."



Kinh Phá có chút mờ mịt: "Vậy... Huyễn cảnh của ngươi đâu?"



"Không có, từ khi vừa mới bắt đầu thứ ta nghe thấy chính là tiếng nhạc của ngươi."



"... Vì sao?"



"Không biết."



Có thể là thân thể này của cô không có thứ gì có thể cấu thành tiếng nhạc, mà cô lại nắm tay Kinh Phá, dẫn đến nơi này trực tiếp phán định họ là một thể.



Cũng có thể là vì cô chiếm cứ thân thể này...



"Ta nói này, hai người các ngươi còn muốn ôm bao lâu nữa?"



Giọng nói của ác linh vang lên bên cạnh.



Nó đã nhìn lâu lắm rồi đấy!



Có cần phải khoe ân ái trước mặt nó như thế không?



Kinh Phá theo bản năng muốn buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh lại thuận thế ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng quét về phía ác linh: "Ngươi dẫn đường kiểu gì vậy?"