Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2239 : Y Kinh Thiên Hạ (24)

Ngày đăng: 08:23 18/07/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh sờ cằm suy tư, ánh mắt tìm kiếm trong đám người.



Nhiệm vụ không hoàn thành cũng chính là nói giao dịch không thành lập.



Vì sao giao dịch lại không thành lập? Cô vẫn làm theo quá trình bình thường mà.



Cô không có vấn đề, vậy thì chính là những người này có vấn đề.



Những người này... Là người sao?



Sơ Tranh xách Kinh Phá vào trong quan tài: "Chờ ở đây."



Kinh Phá giữ chặt tay áo cô: "Nàng... Đi đâu?"



"Giết người."



Kinh Phá: "???"



Sơ Tranh nhấn Kinh Phá vào bên trong, quay người đi về nơi nhiều người.



Kinh Phá muốn ra ngoài, nhưng lại bị thứ gì đó ngăn lại, hoàn toàn không ra được.



Hắn chỉ có thể ở trong quan tài nhìn cô gái bên kia ngăn một người lại, trước khi người kia kịp phản ứng, rút cây gậy trúc bên cạnh ra, đâm xuyên qua người kia.



Một người... Hai người...



Người bên cạnh cô, không một ai may mắn thoát khỏi.



Cô gái giơ tay lên, thì có người đổ xuống bên chân cô.



Tay Kinh Phá đang túm lấy mép quan tài bỗng dưng buông ra, hắn gần như ngã ngồi trong quan tài.



Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện hắn đang run rẩy, giống như bị thứ gì đó dọa sợ.



Kinh Phá nghĩ đến cảm giác ngạt thở trong huyễn cảnh.



- - Sao lại thế được.



- - Sẽ không giết ngươi.



Bên tai Kinh Phá vang vọng lên giọng nói bình tĩnh như nước ấy.



Nàng thật sự sẽ không sao?



Âm thanh này vang lên dưới đáy lòng, càng ngày càng gấp rút, càng ngày càng lớn giọng chất vấn hắn.



Nàng thật sự sẽ không sao?



Đối với chuyện gì cô cũng bình tĩnh như vậy, lúc giết hắn trong huyễn cảnh cũng là như thế.



Cho dù giết mình... Cũng không có gì đâu nhỉ.



Kinh Phá ôm mình, cuộn tròn lại trong góc, hai tay bịt chặt tai mình.



Nhưng hắn vẫn nghe thấy giọng nói ấy.



Giọng nói ấy nói: "Nơi này chỉ có một người được sống, ngươi muốn sống hay là muốn chết..."



Chỉ có một người được sống?



Hắn muốn sống hay là muốn chết?







Sơ Tranh xoa xoa lưng hắn, ôm người chặt hơn: "Có được không?"



Hốc mắt Kinh Phá nóng lên, một hồi lâu sau mới mang theo giọng mũi lên tiếng: "Được."



Sơ Tranh nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, rõ ràng thiếu niên hơi co rúm lại.



Sơ Tranh ngừng động tác.



Chuyện bên trong huyễn cảnh có ảnh hưởng lớn tới hắn vậy sao?



【 Tiểu tỷ tỷ, nếu như đó là huyễn cảnh của cô, cô muốn giết thì cứ giết, dù sao hắn cũng không biết. Nhưng đó là huyễn cảnh của hắn, cảm giác của hắn là chân thật, cô cảm thấy thế nào? 】 Vương Giả không nhìn được.



"..." Không phải cũng là huyễn cảnh sao?



【...】



Có lẽ Kinh Phá phát hiện phản ứng của mình không đúng, cơ thể cứng ngắc từ từ thả lỏng ra.



Sơ Tranh buông hắn ra, không khí băng lãnh chen vào chỗ trống giữa họ.



"Không... Không tiếp tục sao?"



"Có phải chàng cảm thấy ta sẽ giết chàng không?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, hỏi rất ngay thẳng.



"..." Kinh Phá lắc đầu.



"Kinh Phá, ta muốn nghe lời thật."



Kinh Phá xiết chặt ngón tay, đầu ngón tay cũng hiện ra màu trắng không bình thường.



"Nó cứ luôn nói... Cứ luôn nói..." Kinh Phá giơ tay ôm đầu: "Ta không muốn nghe, nhưng nó cứ nói mãi."



Không biết vì sao sự kiện kia lại đột nhiên bị phóng đại vô hạn...



Lặp đi lặp lại chiếu lại trong đầu hắn.



Hắn trông thấy sự lạnh lùng trên mặt cô.



Giống như hắn chỉ là một con vật nhỏ tiện tay là có thể nghiền chết, hắn chết hay là sống, đối với cô mà mà nói cũng không có gì khác nhau.



"Ai cứ luôn nói?"



"Không biết, ta không biết, nó nói trong đầu ta, bất kể ta làm thế nào thì vẫn có thể nghe thấy, nó..."



Sơ Tranh ấn đầu Kinh Phá lên bả vai mình: "Được rồi, đừng nghĩ nữa."



Sơ Tranh trấn an Kinh Phá, một hồi lâu sau hắn mới bình phục lại.



Sơ Tranh: "Chàng phải nhớ kỹ lời ta nói, người duy nhất ta sẽ không tổn thương chính là chàng."



Kinh Phá ngẩng đầu nhìn cô, vừa vặn đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.



Một giây sau thiếu niên chôn mặt về trong cổ Sơ Tranh: "Ừ."



-



Kinh Phá lấy lại tinh thần phát hiện đường đi xung quanh hoàn toàn thay đổi, người cũng không thấy đâu nữa.



Nơi này từ một trấn nhỏ bình thường, biến thành quỷ trấn, ngay cả tiếng gió cũng âm trầm khiếp người.



Bọn họ vẫn còn đang ở trên con đường vừa rồi.



"Nơi này sao lại..."



Sơ Tranh nhảy ra khỏi quan tài: "Có lẽ đây mới là dáng vẻ nguyên bản của nơi này."



Thứ mà họ đi vào trông thấy chính là huyễn cảnh.



Bản thân huyễn cảnh chính là hư ảo, giao dịch trong hư ảo cũng là giả, tất nhiên sẽ không thành lập.



Cô giết không ít người ở gần đó, không biết phát động cái gì, sau đó toàn bộ thị trấn đã hoàn toàn biến đổi.



Kết quả cô trở về thì nhìn thấy thẻ người tốt chuẩn bị uống thuốc độc.