Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 22 : Thần hào công lược (22)

Ngày đăng: 01:27 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Kỷ Đồng Đồng nói mặc dù mình không nhìn thấy, nhưng sống cùng Sơ Tranh lâu như thế, cô ta sẽ không cảm giác sai, chính là Sơ Tranh.



Sơ Tranh thì một mặt lạnh lùng phủ nhận.



Không phải cô.



Cô chưa từng làm.



Muốn nói phải có chứng cứ.



Không có chứng cứ chính là vu hãm.



"Chị, tại sao chị lại muốn hại em..."



"Không phải tôi." Sơ Tranh phủ nhận đến lẽ thẳng khí hùng.



Kỷ Đồng Đồng đỏ mắt: "Là chị... Cha, chính là chị, là chị hại con... về sau con làm sao dám ra ngoài gặp người khác? Cha, cha phải làm chủ cho con!"



Dương Thiến Thiến là bạn bè của cô ta, bình thường có thể nắm tay, cùng nhau dạo phố, thậm chí có thể ngủ chung một cái giường.



Thế nhưng... Nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó, trong lòng Kỷ Đồng Đồng cực kì buồn nôn, khóc đến tê tâm phế liệt, cảm xúc cũng có chút không khống chế được.



"Lão Kỷ, việc này ông nhất định phải điều tra rõ ràng!"



Mẹ kế ôm Kỷ Đồng Đồng, chuyện xảy ra ngày hôm nay có nhiều người nhìn thấy như vậy, còn có Mạnh gia...



Chuyện thông gia đều đã bàn xong, tại sao lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy?



Nghĩ đến đây, đáy lòng mẹ kế dâng lên một trận oán hận.



Nếu việc này thật sự do Kỷ Sơ Tranh làm, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!



Cha Kỷ: "..."



Ông nhìn đứa con gái lạnh lùng đến cực hạn đang đứng ngoài cửa một chút, không biết nên nói cái gì.



Cuối cùng cha Kỷ để mẹ kế mang Kỷ Đồng Đồng về phòng trước.



Về phần Dương Thiến Thiến...



Dương Thiến Thiến vốn là muốn hại Sơ Tranh, thuốc là cô ta chuẩn bị, cô ta không biết Sơ Tranh làm sao mà biết được.



Chỉ biết mình bị Sơ Tranh kéo đến căn phòng này, cưỡng ép uống xuống nửa chén rượu.



Lời này đương nhiên cô ta không thể nói, bằng không người đuối lý lại là cô ta.



Dương Thiến Thiến chỉ có thể cắn chặt răng, nói mình không biết, cha Kỷ để Dương gia đón Dương Thiến Thiến về trước.



Nhưng xảy ra chuyện như vậy, Dương gia sao có thể dễ dàng bỏ qua.




Nếu có thể xử lý thì tốt, bớt đi rất nhiều phiền phức, nhưng đáng tiếc... đáng tiếc.



Sơ Tranh hờ hững mang túi sách rời đi.



Lúc mẹ kế đứng lên, đã không thấy tăm hơi Sơ Tranh đâu.



...



Cha Kỷ hình như đang điều tra mẹ kế, vài ngày cũng không thấy bóng dáng, mẹ kế và Kỷ Đồng Đồng rõ ràng rất bất an, nhưng lại không nghe ngóng được tin tức của cha Kỷ.



Sơ Tranh ngại mẹ kế cùng Kỷ Đồng Đồng ồn ào, cũng không trở về.



Hôm nay, cô cần phải lấy ít đồ, nhân lúc tan học trở về nhà một chuyến, đúng lúc nhìn thấy mẹ kế đang cãi nhau với cha Kỷ, trước đó hai người không biết đã ầm ĩ cái gì, lúc cô trở về, vừa vặn nói đến chuyện ly hôn.



Mẹ kế phản ứng kịch liệt, kiên quyết không đồng ý ly hôn.



Cha Kỷ ném một chồng ảnh chụp qua, vẻ mặt mẹ kế trong nháy mắt tái nhợt xuống.



Sơ Tranh không nhìn bọn họ, trực tiếp đi lên lầu.



Nửa giờ sau, cha Kỷ gõ cửa phòng cô.



Thần sắc ông hơi tiều tụy, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Sơ Tranh, trước kia là cha không quan tâm đến con, vốn muốn tìm người chăm sóc con thật tốt, không nghĩ tới lại làm cho con chịu nhiều ủy khuất."



Tất cả là do người đàn bà kia và Kỷ Đồng Đồng bình thường biểu hiện quá tốt.



Kỷ Sơ Tranh lại phản nghịch, trong nhà, bọn họ càng giống như bị bắt nạt.



Ông cho tới bây giờ cũng chưa từng tìm hiểu cặn kẽ, luôn luôn nhìn bề ngoài.



Mấy ngày nay, ông đem những chuyện phát sinh nhiều năm qua nghĩ lại một lần, mới phát hiện mình từng bị lừa bịp một cách triệt để như thế nào.



Sơ Tranh nói với ông, ý đồ của mẹ con bọn họ chính là gia sản Kỷ gia.



Đáy lòng ông không tin lắm, bởi vì bà ta cũng chưa từng hỏi đến chuyện công ty mình.



Thế nhưng...



Xem xét kỹ lại mới phát hiện, người đàn bà này đã âm thầm làm ra nhiều chuyện như thế.



"Con tha thứ cho cha, cha biết sai rồi, về sau cha nhất định sẽ đền bù cho con thật tốt."



"Đều đã qua cả rồi."



Sơ Tranh qua loa đáp một tiếng.



Hốc mắt cha Kỷ có chút đỏ lên: "Cha sẽ xử lý tốt chuyện này, con yên tâm."



Sơ Tranh gật đầu.



Cha Kỷ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, dặn dò Sơ Tranh thêm hai câu rồi rời khỏi phòng.