Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 24 : Thần hào công lược (24)

Ngày đăng: 01:27 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bên ngoài là một hành lang, có người cầm đèn pin soi sáng, lúc này hành lang tối om ánh lên tia sáng lờ mờ.



Trên hành lang có mấy người nằm, ôm lấy thân thể kêu rên.



Tên đại ca lúc trước Diệp Trầm gặp qua đang được người ta che chở, đứng nhìn hắn từ phía xa.



Diệp Trầm bị vệ sĩ đằng sau mang đi, vệ sĩ căn bản không cho hắn cơ hội phản đối hay nói chuyện nào.



Hắn quay đầu nhìn lại, thiếu nữ hờ hững đứng giữa hành lang tối mờ, đối mặt đám người này cũng không có chút sợ hãi nào.



Diệp Trầm bị đưa lên xe, hắn nhìn chằm chằm vào lối ra không hề chớp mắt.



Nửa tiếng sau, Sơ Tranh mới cầm theo áo khoác đồng phục từ bên trong bước ra, tay áo hơi xắn, lộ ra cánh tay xinh đẹp, theo sau cô là vệ sĩ cường tráng.



Tư thế kia cùng với hình ảnh đại tiểu thư hắc đạo xuất hiện trên TV giống nhau như đúc.



Vệ sĩ mở cửa xe cho cô, hơi thở lạnh lẽo lập tức xâm nhập đến.



Chờ xe ổn định rời khỏi nơi này, thân thể căng cứng của Diệp Trầm mới chậm rãi thả lỏng.



"Cô... Làm sao biết tôi ở đây?"



"Hỏi." Câu trả lời ngắn gọn lại rõ ràng.



"Cô... Là cố ý tới tìm tôi?"



"Ừ."



Trái tim tĩnh lặng đã nhiều năm lúc này lại xuất hiện gợn sóng, rồi chậm rãi phát triển thành cuồng phong sóng lớn, làm sao cũng không ngừng lại được.



Diệp Trầm nắm chặt hai tay, nương theo ánh sáng trong xe nhìn cô.



Nữ sinh hơi cúi đầu, ngón tay chạm vào nơi cổ tay, gõ nhẹ một chút.



Không biết xe chạy tới chỗ nào mà xóc nảy khá kịch liệt, thân thể Diệp Trầm nghiêng về phía Sơ Tranh.



Đầu đụng vào bả vai cô, ngửi được mùi hương thanh lạnh trên người thiếu nữ, vành tai Diệp Trầm thoáng chốc đỏ ửng.



Hắn định ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng lại thử thăm dò dựa vào người cô.



Người phía sau chỉ hơi dịch sang bên cạnh một chút.



【 Tiểu tỷ tỷ chúng ta phải làm người tốt, lúc này sao có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú mà đẩy hắn ra!? Cô phải ôn nhu như nước quan tâm chiếu cố hắn, nhớ kỹ, phải làm một người tốt a ~ 】



Thanh âm của Vương Giả kịp thời ngăn cản hành vi của Sơ Tranh.



Xe chạy mất nửa tiếng mới dừng lại ở bên ngoài một khu chung cư.



"Kỷ tiểu thư, đến rồi."




Nhưng bỏ qua lý trí, hắn luôn không nhịn được mà nhớ tới cô, lúc đầu là nghĩ đến động cơ của cô, mục đích của cô, sau đó...



Chỉ đơn thuần là nhớ cô.



Diệp Trầm bỗng nhiên phản ứng lại, mình đang nói cái gì?



"Tôi... Tôi đi trước."



Diệp Trầm tông cửa xông ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền vấp ngã, đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, lan khắp tứ chi, kể cả trái tim cũng đau.



Người như hắn, có tư cách gì để nói với cô những lời này.



Cô là đại tiểu thư của Kỷ gia cao cao tại thượng. Tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn.



Bọn họ vốn không phải là người của cùng một thế giới.



Diệp Trầm đứng lên, giống như không cảm giác được cơn đau, đi về hướng thang máy.



Cửa thang máy vừa mở ra, bỗng bị một cánh tay chặn ngang lại, đẩy hắn sang bên cạnh, Diệp Trầm tựa lưng vào bức tường lạnh băng.



Sơ Tranh một tay chống tường: "Cậu đi đâu vậy?"



Diệp Trầm nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào cô: "Gây thêm phiền phức cho cô..."



"Trở về."



Sơ Tranh dương cằm chỉ về phía cửa bên kia.



"Tôi..."



"Một lần cuối cùng, trở về."



"Kỷ Sơ Tranh..."



"Không quay về tôi đánh gãy chân cậu." Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp hắn.



"..."



Diệp Trầm lần nữa bị ném trên ghế sofa, Sơ Tranh không nhìn hắn, khuôn mặt sa sầm bước ra cửa, cửa phòng răng rắc một tiếng đóng lại, tiếp theo là âm thanh khóa trái vang lên.



Diệp Trầm: "..."



Diệp Trầm dựa vào ghế sofa, ngón tay chạm lên cánh môi, hắn nhẹ nhàng đè xuống, nơi đó tựa hồ còn lưu lại mùi hương của cô.



Diệp Trầm ngồi trên ghế sofa, ôm đầu gối, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào hư không.



Kỷ Sơ Tranh...



Tôi hình như...



Thích em.