Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2517 : Vấn Tiên Hoàng Tuyền (96)

Ngày đăng: 21:41 07/03/21


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vẫn là câu nói kia, Tinh Tuyệt mất trí nhớ, chứ không phải mất trí thông minh.



Hắn có Hồ Thạc đề điểm, chỉ cần không xảy ra sai lầm quá lớn, sẽ không ai cảm thấy hắn mất trí nhớ.



Lục Phong Trạch muốn ra tay từ hướng này, vốn đã không dễ dàng gì.



Lục Phong Trạch không kiên nhẫn lắm, túm lấy ly rượu uống một ngụm rượu: "Không phải anh rất nhiều thủ đoạn sao? Bây giờ không đối phó được Tinh Tuyệt à?"



Hắn ta từng được chứng kiến một chút thủ đoạn của người đàn ông này.



Rất không thể tưởng tượng, bao gồm cả loại truyền tống mà vừa rồi hắn ta trải qua khi đến đây...



Người đàn ông đeo mặt nạ thở dài: "Lục tiên sinh chờ một lát."



Người đàn ông đeo mặt nạ rời phòng, gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại, ngược lại làm Lục Phong Trạch như ngồi bàn chông.



Lục Phong Trạch thỉnh thoảng nhìn ra phía cổng, bên ngoài không hề có một chút âm thanh nào cả.



Sao mà đi lâu vậy?



Lục Phong Trạch không ngồi được nữa, mở cửa ra ngoài.



Hành lang tĩnh mịch, không có bóng người.



Lục Phong Trạch đột nhiên thấy sợ hãi trong lòng, nhanh chóng đi xuống dưới tìm người.



Cả ngôi biệt thự đột nhiên trống rỗng, không nhìn thấy một bóng người nào, người đàn ông đeo mặt nạ cũng không thấy tăm hơi.



Lục Phong Trạch cảm giác như nơi mình đang đứng giống như biến thành địa ngục kinh khủng, khắp nơi đều lộ vẻ dữ tợn.



-



Sơ Tranh ngồi trên bậc thang, trên màn hình ảo hiện ra trước mặt, có hình ảnh 3D mô phỏng kiến trúc gần đó, còn có các loại trị số nhảy nhót.



Trong một ngôi biệt thự trong đó, có một số bị đánh dấu ra điểm đỏ.



Điểm đỏ kia di động qua lại trong biệt thự, tựa như có thứ gì đó đang đuổi theo hắn.



Từ vị trí này của cô, có thể dễ dàng trông thấy cửa của ngôi biệt thự kia.



"Bảo Bảo, trong ngôi biệt thự kia có thứ gì sao?" Tinh Tuyệt ngồi ở bên cạnh cô, thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm ngôi biệt thự kia rất lâu, nhịn không được đặt câu hỏi.



"Không có."



Bên trong không có gì cả.



Trừ Lục Phong Trạch.



Chính là vậy mới kỳ quái.



Hơn nửa đêm Lục Phong Trạch chạy đến biệt thự không có ai làm gì? Chơi trò nửa đêm đào mệnh sao?



Sơ Tranh không nghĩ tới mình tùy tiện nghĩ, mà lại diễn ra thật.



Lục Phong Trạch đi ra khỏi cửa, giận tức tối rời đi.



Sơ Tranh nhìn biệt thự kia một chút, không đi vào, mà đuổi theo Lục Phong Trạch.





Lục Phong Trạch không dựa theo tuyến đường ban đầu mà trở về, trực tiếp đi bộ, sau khi xuyên qua mấy con phố thì lên một chiếc xe.



Xe chạy được một nửa, đột nhiên tắt máy bất động.



Qua một hồi mà chiếc xe kia không có động tĩnh, Sơ Tranh cảm thấy kỳ quái, bảo người máy đi qua nhìn một chút.



Người máy hấp tấp đi, rất nhanh trở lại báo cáo kết quả: "Chết rồi."



Sơ Tranh: "..."



Lục Phong Trạch ngồi trên ghế lái, sắc mặt xanh trắng, sinh mạng yếu ớt, nhưng còn chưa chết.



-



Một bên khác, người đàn ông ngồi trong một chiếc xe, nhìn qua bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ, hỏi: "Lục Phong Trạch về chưa?"



Người phía trước cung kính trả lời: "Về rồi ạ."



Người đàn ông đeo mặt nạ: "Sau khi xác định thì báo lại cho tôi."



"Vâng."



"Vừa rồi có người vào biệt thự không?"



"Tiên sinh, không có."



Người đàn ông đeo mặt nạ nhíu mày, giống như không tin lắm: "Cậu chắc chắn là không có chứ?"



"Không có, bốn phía đều phái người trông coi, không phát hiện bất cứ chỗ nào khả nghi."



Tiên sinh đột nhiên nói muốn rút lui, giống như có thứ gì đó tới vậy.



Nhưng bọn họ không hề phát hiện ra thứ gì cả...



Người đàn ông đeo mặt nạ dùng ngón tay cái cọ vào eo bàn tay của một bàn tay khác, như có điều suy nghĩ híp híp mắt.



Gã nghĩ sai?



Bất kể có phải là gã nghĩ sai hay không, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.





-



Lục Phong Trạch cảm giác như mình ngủ rất lâu rồi.



Xung quanh rất lạnh, thân thể cứng ngắc, mỗi lần muốn tỉnh lại, làm cách nào cũng không mở mắt ra nổi, sau đó tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say.



Mê man không biết bao lâu, cuối cùng Lục Phong Trạch cũng có thể mở mắt ra.



Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh ánh sáng trắng xoá.



Ánh sáng kia gai mắt đến mức đâm cho mắt hắn ta sưng ê ẩm, một hồi lâu sau mới thích ứng được.



Chờ mắt Lục Phong Trạch thích ứng được với ánh sáng kiểu này, thì mới phát hiện mình nằm trên mặt đất, mà không gian xung quanh hắn ta tạo thành từ tia sáng giao thoa.



Không gian tầm mười mét vuông, trừ hắn ta ra thì không có bất cứ thứ gì nữa cả.



Đây là nơi nào?



Vì sao hắn ta lại ở đây?



Lục Phong Trạch che lấy cái đầu căng đau ngồi dậy, hắn ta nhớ rõ người đàn ông kia đột nhiên biến mất, hắn ta đi ra khỏi biệt thự, lên xe rời đi...



Chuyện sau đó thì không nhớ được gì nữa.



Cho nên đây là nơi nào?



Lục Phong Trạch đứng dậy, đi đến biên giới, dùng tay sờ tia sáng giao thoa kia.



Ngón tay đụng phải tia sáng màu trắng dìu dịu, Lục Phong Trạch lại cảm giác như mình đã sờ vào thứ có thể hòa tan cả ngón tay hắn ta vậy.



Hắn rút mạnh tay về, ngón tay hoàn hảo như lúc ban đầu.



Lục Phong Trạch: "..."



Hắn ta vẫn đang nằm mơ? Không... Không đúng, vừa rồi hắn ta cảm nhận được cảm giác đau.



Đây không phải mơ.



Lục Phong Trạch đi ở bên trong một vòng, xuyên qua những tia sáng này, có thể nhìn thấy bên ngoài là không gian lớn hơn, trống rỗng, không có gì cả.



Có một cánh cửa mở ra, tình huống ngoài cửa như thế nào thì không nhìn thấy.



"Này!! Có người không!!"



Giọng nói của Lục Phong Trạch quanh quẩn trong không gian.



"Có ai không!!"



"Có ai không."



"Đây là chỗ nào vậy!!"



Vút ——



Thứ gì đó đánh xuống đất phát ra tiếng vang, đè giọng nói của Lục Phong Trạch lại.



Lục Phong Trạch nhìn ra phía cổng.



Ở cổng có một cô gái, áo da bó sát người lại ngầu phác hoạ ra đường cong mỹ lệ của cô gái, trong tay cầm một chiếc roi da, lúc này một đoạn rũ xuống mặt đất.



m thanh vừa rồi, chắc là do roi da đánh xuống đất phát ra.



"La lối cái gì mà la lối."



Lục Phong Trạch cảnh giác hỏi: "Đây là nơi nào?"



Nhưng đối phương căn bản không có ý định trả lời, lời nói mang ý uy hiếp: "Yên tĩnh chút, đừng ồn ào."



Nói xong xoay người rời đi.