Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 342 : Vinh quang đến đây (19)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Leng keng ——



Sơ Tranh nhìn thời gian, sáu giờ.



Lúc này, cha mẹ nguyên chủ về à?



Không đúng.



Bọn họ có chìa khoá, không cần nhấn chuông cửa.



Vậy là ai?



Không phải là tên tra nam Ứng Trạch chứ?



Khi Sơ Tranh đi ra ngoài, thuận tay mò theo con dao gọt trái cây.



Người đứng ngoài cửa là một thanh niên, nhìn qua có lẽ cũng chừng 20 tuổi, trẻ tuổi thời thượng, tướng mạo soái khí tuấn mỹ, nếu đi trên đường cái, sẽ làm các cô gái ngoái đầu lại nhìn.



Sơ Tranh giấu dao gọt trái cây ra phía sau lưng.



Ánh mắt Hạ Mộc Phồn liếc qua hiện lên chút ánh sáng, nhưng hắn không thấy rõ là cái gì.



Nữ sinh trước mặt mặc quần áo đơn giản thoải mái, nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, nhưng sắc mặt quá lạnh, lạnh giống như băng vậy.



"Tìm ai?"



Cô rất chắc chắn, nguyên chủ không biết người này.



Kẻ đến không có ý tốt thì làm rơi là xong.



Sơ Tranh yên lặng nắm chặt con dao phía sau, kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nhìn người bên ngoài.



"Khụ khụ..." Hạ Mộc Phồn hắng giọng: "Xin chào, tôi là Hạ Mộc Phồn."



"Cho nên?"



"Lần trước Khương Lương bạn tôi..." Hạ Mộc Phồn sợ Sơ Tranh không biết Khương Lương là ai, chỉ vào cánh cửa đối diện: "Chính là nam sinh ở đối diện nhà cô ấy, lần trước hắn gặp phải phiền phức, là cô giúp một tay, tính cách Khương Lương có chút hướng nội..."



"Hắn như thế mà gọi là hướng nội?" Sơ Tranh cắt ngang lời hắn.



Người này sao lại nói mò thế chứ.



"Ách..." Đây chỉ là một phương thức biểu đạt uyển chuyển, cũng không thể giới thiệu hắn có chứng sợ xã giao mà? Nói vậy không phải chuyện này xong mất sao?



Một nửa hạnh phúc của con trai nhà hắn nha!



Hạ Mộc Phồn bị Sơ Tranh làm cho không biết nên nói kiểu gì nữa.



Cô gái này sao nói chuyện không theo lẽ thường tí nào thế!



"Khụ khụ... Cái kia, tôi muốn cảm ơn cô, nếu không có cô, thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra. Những ngày này chưa đến cảm ơn cô được, thật sự rất ngại, nếu cô không chê, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, trò chuyện tỏ lòng biết ơn."



Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Không cần khách khí, là chuyện tôi phải làm."
Hạ Mộc Phồn bùm bùm nói với Sơ Tranh về Khương Lương.



Nói đến mức hắn ngoại trừ khuyết điểm không thích giao lưu với người bên ngoài, còn lại đều vô cùng hoàn mỹ.



Nhưng Khương Lương quả thực đặc biệt thông minh.



Chương trình từ cấp 2 trở lên đều do hắn tự học, Hạ Mộc Phồn ngẫu nhiên ghi lại một file ghi âm bài giảng cho hắn, chỉ như thế đã nhẹ nhàng học xong chương trình.



"Thật sự, Khương Lương nhà chúng tôi rất thông minh."



Hạ Mộc Phồn bày ra tư thế "con trai nhà tôi tốt nhất".



"Tôi biết."



Không cần anh đặc biệt khen đâu.



"Khụ khụ... Nói nhiều quá rồi, vậy ăn cơm thôi." Hạ Mộc Phồn đi qua gọi Khương Lương: "Khương Lương, cậu ra ăn cơm đi."



Trong nhà vệ sinh không có ai đáp lại.



Hạ Mộc Phồn gõ nửa ngày, mặc kệ hắn dỗ dành kiểu gì, Khương Lương cũng không chịu ra.



"Để tôi tới."



Âm thanh thanh triệt của nữ sinh vang lên ở phía sau Hạ Mộc Phồn.



Hạ Mộc Phồn nhìn Sơ Tranh một chút, tránh chỗ cho cô.



Sơ Tranh bóp cổ tay, dưới tầm mắt nghi hoặc của Hạ Mộc Phồn ---- -- -- nhấc chân đạp bay cửa.



Khương Lương trong nhà vệ sinh, và Hạ Mộc Phồn bên ngoài, đều bị dọa đến sững sờ tại chỗ.



Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Mở rồi."



Hạ Mộc Phồn nuốt một ngụm nước bọt.



"Khương Lương..." Nếu không cậu đổi người thích đi?



Cô gái này hình như có chút bạo lực.



Hai tay đặt trước người Khương Lương hơi xiết chặt, trong con ngươi xanh thẳm tràn đầy kiên định.



Khương Lương: Không!



Hạ Mộc Phồn:...



Tôi thế mà lại xem hiểu!



Cậu không làm được gì, thì mẹ nó cậu cũng nói vài câu đi chứ!



Khương Lương: Tôi không dám.



Hạ Mộc Phồn:...



Tôi mẹ nó lại xem hiểu!